Bên trong khói bụi tàn ta, đứng sừng sững ở đó không ngã chỉ duy nhất một mình Tử Hoàng toàn thân anh là máu, bên trong bầy Ngao kia sớm đã nằm rạp dưới đất không nhích nhút, không biết bọn chúng còn sống hay là không.
“Anh à”
Thanh Nguyệt nhìn thấy Tử Hoàng vẫn bình an lập tức thu hồi tường băng chạy lại quan sát tình hình của anh.
Cả người Tử Hoàng toàn là máu, không ít chỗ trên người bị thương nhưng đa số là ở hai tay và chân vì trong người anh có mặt lớp áo giáp bằn da rắn biến dị cô đưa cho nên thoát được một mạng.
Thanh Nguyệt nhanh chóng dùng nước linh tuyền để chữa trị vết thương cho anh còn những người khác thì xem tình hình lũ chó Ngao.
“Con này còn thở”
“Con này cũng vậy”
“Làm sao đây.
Khi chúng tỉnh có tấn công chúng ta không?”
Mọi người sau khi kiểm tra biết toàn bộ lũ Ngao không có con nào chết bắt đầu lo lắng.
Tử Hoàng mạnh nhưu vậy còn không giết được bọn chúng thì bọn họ làm sao có khả năng.
“Không sao.
Tôi đã đánh đến khi bọn chúng chịu thuần phục.
Nên bây giờ chúng là người của mình rồi”
Nghe lời anh nói không cả đám đều sửng sốt.
Cái mức độ này cũng bá quá rồi, cả một bầy Ngao gần một trăm con mà anh mất một ngày để thuần phục hết.
“Vậy em chữa trị cho bọn chúng nha?”
“Uhm.
Làm phiền em rồi”
Thanh Nguyệt chỉ cười nhẹ nhìn anh.
Bọn chó Ngao bình thường chỉ nhận một chủ.
Ở thành phố G này số lượng chó Ngao đông như vậy vì thú chơi chó trước đây của những kẻ có tiền nổ ra khiến cho việc nhân giống loại chó này tăng cao.
Sau khi giống chó này hết độ hot thì lại bị vứt bỏ không thương tiết.
Ngày trước khi cô xem bài viết nhìn thấy tình cảnh lũ chó bị bỏ rơi chỉ muốn đem hết tất cả về nuôi, nếu có thể thì sẽ xây dựng nguyên một đội quân chó Ngao không ai cảng nổi cô.
Không ngờ bây giờ Tử Hoàng lại giúp cô thực hiện được điều đó.
Mấy chục con chó Ngao khổng lồ nhanh chóng được Thanh Nguyệt chữa trị bắt đầu có hiện tượng khôi phục ý thức.
Mọi người lúc này vẫn chưa tin tưởng lũ Ngao này nên đồng loạt cầm vũ khí sẵn sàng chiến đấu đề phòng trường hợp xấu nhất.
“Grừ”
Một con lại một con thay phiên nhau tỉnh.
Khi nhìn thấy bọn cô chúng nó đều nhe ranh gầm gừ nhưng không con nào dám tấn công vì chắc bọn chúng đã nếm mùi được sự lợi hại của Hàn Vũ.
Sau cùng thì con chó đầu đàn cũng tỉnh dậy, khi nhìn thấy Tử Hoàng ở phái xa nó không nhe răng vươn vuốt mà chỉ nhìn anh trân trân không chớp mắt.
Qua một lúc con chó lớn cũng bắt đầu động, mọi người đầu căng thẳng nhìn nó đang tính làm gì.
Từng bước rồi lại từng bước đi về phía trước, đám cho khác nhìn thấy thủ lĩnh đi lên đồng loạt né ra nhường cho nó một lối đi.
Khi chú chó Ngao có màu đỏ sẫm đã bước đến trước mặt Tử Hoàng thì ngay cả Thanh Nguyệt cũng vô hình có chút căng thẳng.
Loài chó này tốc độ rất đáng sợ, nếu bây giờ nó có một hành động nguy hại nào chỉ sợ ngay cả cô cũng cảng không nổi.
Lúc mọi người đang căng thẳng thì chú chó đầu đàn bắt đầu động.
Hai chân bên trái của nó khuỵu xuống, đấu cúi thấp về phía Tử Hoàng làm tư thế thuần phục.
Không dừng lại ở đó mà toàn bộ những con chó phía sau đồng loạt ngưng hành động phòng vệ với bọn cô mà làm theo động tác của chó đầu đàn.
Mọi người nhìn lúc này thì như bị hoá đá tập thể.
Anh thật sự đã thuần phục được.
Anh đã khiến cho một đàn cho Ngao phải cúi đầu trước anh nghe sai khiến.
“Bây giờ phải làm sao với bọn chúng đây?”
Nguy hiểm đã được giải trừ thì mọi người lại bắt đầu lo lắng về đám Ngao này.
Ai cũng biết khối lượng thức ăn chúng phải tiêu thụ vô cùng lớn, khi chưa biến dị thì chúng đã ăn gấp 4-5 lần con người rồi, huống chi đã biến dị thì thức ăn có đủ để nuôi chúng?
Tới bây giờ bọn cô cũng đã hiểu vì soa nơi đây lại ít tang thi như vậy dù thành phố này vốn ít dân cư nhưng ít đến đáng thương thì chắc chắn là nhờ bọn chúng rồi.
Tử Hoàng im lặng không nói gì mà trưng cầu ý kiến của Thanh Nguyệt, cô muốn giải quyết lũ chó này như thế nào anh đều không cảng.
Kết quả Thanh Nguyệt chỉ nói qua loa với mọi người sẽ đem bọn Ngao đi một nơi khác, khi bọn cô về sẽ đón bọn chúng về căn cứ của bọn cô.
Mọi người cũng thấy biện pháp đó khá ổn vì đi theo chỉ sợ lượng thức ăn không đủ cho mọi người.
Đến tối bọn cô chủ động đứng ra cạnh gác, đợi khi mọi người ngủ say Thanh Nguyệt lén lúc đem cả đàn vào không gian nhưng không ngờ Hoàng Vân đã biết trước nằng nặc đòi theo.
Kết quả khỏi phải nói, cả đám bọn cô cùng Chu Gia Vân theo vào bên trong không gian.
Lũ Ngao nhìn thấy cảnh sắc tươi tốt thức ăn phong phú liền thích thú nhưng cũng phải để cho Tiểu Linh nói chuyện riêng với bọn chúng để biết về không gian nơi đây.
Chu Gia Vân vì lần đầu vào đây nên trực tiếp bị doạ ngốc.
Cuối cùng bà cũng đã hiểu vì sao Thanh Nguyệt lúc nào cũng có thức ăn thậm chí là động vật sống đem cho mọi người, giờ thì bà cũng đã biết và không khỏi cảm thán là may mắn trời cao đã ban cho cô.