*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Thiên Bách Nguyệt

* * *

".. Chị bảo anh Châu muốn đưa U U tham gia chương trình cha con á?"

Phim mới vừa đóng máy, Minh Anh hiện là tiểu hoa nổi tiếng kiêm khuê mật* của Úc Lan lập tức lái xe đến Cố gia cùng chị em tâm sự giải quyết vấn đề.

(*bạn thân, thường chỉ nữ giới)

Sau khi nghe Úc Lan giải thích, Minh Anh vốn còn kinh ngạc lại suy tư một lúc, gật gật đầu:

"Quả thật.. Cũng là một biện pháp."

Úc Lan không lên mạng nữa, cửa lớn cũng không ra nên mấy lời chỉ trích trên mạng không ảnh hưởng gì đến cô.

Nhưng Minh Anh hiện đang nổi tiếng lại biết rất rõ hiểu lầm của người ngoài với mẹ con cô sâu cỡ nào.

Người lớn thật ra cũng không sao, nhưng U U còn nhỏ như vậy, sau này lại phải đi học, nếu bị đám phóng viên bất lương đó đưa tin thì ngày thường ở trường sẽ khổ sở biết bao?

"Nhưng đây cũng không thể xem là một kế sách vẹn toàn." Minh Anh nghĩ nghĩ, "Ảnh của U U vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, nếu tham gia chương trình mà không xoay chuyển được ấn tượng của quần chúng, vậy chẳng phải sẽ.."

Tuy nhiên Minh Anh nhanh chóng đổi giọng điệu, cười nói:

"Có điều với tính cách của U U thì Lan tỷ* cứ yên tâm, cho dù không thích con bé thì khẳng định sẽ không cảm thấy con bé là người có thể bắt nạt bạn bè."

(*để tỷ cho thân thiết hơn)

Úc Lan có chút nét cười:

"Em đây là ý gì? Có khác gì ám chỉ U U chúng ta ngốc?"

Hai người nói chuyện nửa chừng thì ba người U U qua nhà Sầm Tùy chơi trở về.

"Chị Anh Anh!"

Từ xa U U đã thấy chị gái xinh đẹp trên sô pha.

"U U, nhãi con ngoan!"

Minh Anh cúi người ôm cục bông nhỏ đang nhào tới, hôn bẹp vài ngụm.

"Có nhớ chị Anh Anh không nè?" Minh Anh có chết cũng không cho U U gọi dì cười cười cọ chóp mũi bé, "Chị có mang theo thật nhiều kẹo cho em đó."

Đôi mắt to tròn nào đó sáng lấp lánh: "Nhớ ạ---!"

Lột cho U U một viên kẹo xong Minh Anh mới thả bé xuống, rồi nhìn hai đứa nhỏ khác trước mặt.

"Hai em là Diệu Diệu và Tịch Xuyên đúng chứ, lần đầu gặp, hai em có thể gọi chị là chị Minh Anh."

Minh Anh nhỏ hơn Úc Lan 5 tuổi, năm nay mới 26, nhìn qua như một nữ sinh viên, thật sự làm người ta không thể gọi dì được.

"Chào chị."

"Chào chị Minh Anh."

Minh Anh cũng cho hai người họ kẹo, quay đầu liền hâm mộ nói với Úc Lan:

"Giá trị nhan sắc của ba tên nhóc nhà chị hơi bị cao đó, làm em muốn trộm một nhóc về nuôi."

U U nhỏ tuổi nhất, nhỏ nhỏ mềm mềm, đáng yêu đến run rẩy lòng người.

Cố Diệu Diệu thì ốm hơn, dung mạo mảnh mai ẩn hiện nét thanh tú của thiếu nữ.

Đến cả Thẩm Tịch Xuyên bảy tuổi ---

Minh Anh nghiêm túc thở dài:

"Aizz, nếu chị đây giờ 18 tuổi thì có thể chờ em mười năm nữa."

Thẩm Tịch Xuyên:?

Chị gái này, mời tỉnh rượu giùm.

Úc Lan cũng nguýt cô một cái.

"Hì hì hì!" Giỡn một chút xong, Minh Anh không quên việc chính, "Ba nhãi con ngoan, hôm nay có muốn đi chơi Disney với chị không?"

Minh Anh đến Cố gia cũng không đơn thuần là tới chơi, để bồi thường U U, Úc Lan đã thay bé sắp xếp tốt ba lô, nhờ Minh Anh đưa bọn trẻ đi Disney chơi.

".. Vì sao ba mẹ không đi chung ạ.."

Trên đường đến Disneyland, U U hỏi Minh Anh như vậy.

"Chuyện này.."

Minh Anh gãi gãi đầu.

"Tạm thời ba mẹ em không thể xuất hiện cùng em ở bên ngoài được, U U cũng biết ba mẹ mình đều là ngôi sao lớn mà, chứ đâu phải bọn không muốn đi chơi với em, cho nên không phải là chị tới chơi với em rồi đây sao? U U không thích chị Anh Anh ư?"

U U rầu rĩ lắc đầu.

Không phải chị Anh Anh không tốt.

Chỉ là bé muốn cả nhà cùng đi chơi.

Cố Diệu Diệu cảm nhận được những suy nghĩ buồn bã ấy.

Bạn nhỏ lúc nào cũng vô tư vô lự bỗng có tâm sự, thật làm người ta lo lắng.

Cố Diệu Diệu vừa định an ủi cô nhóc thì xe dừng lại, đã đến cổng Disneyland.

U U vừa chán nản như lão già lập tức tỉnh táo, buồn phiền về ba mẹ gì gì đó đều tan vào hư không, bé ghé vào cửa sổ, khắp não giờ chỉ còn Disney.

"A a a a a a a Disney --! Mình tới rồi mình tới rồi mình tới rồi!"

Cố Diệu Diệu:. Coi như cô nhiều chuyện.

- -

Đưa ba đứa trẻ đi Disney, Minh Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cô biết U U khá nghe lời, còn hai đứa khác mới gặp hôm nay, theo lời của Úc Lan thì không cần bận tâm bằng U U.

Có điều theo cô thì dù không cần bận tâm cũng là trẻ con, một mình cô chăm ba đứa cũng hơi quá sức.

Nhưng rất nhanh cô phát hiện---

Làm phiền rồi.

Bọn nhỏ phải mang cô đi chơi mới vất vả.

".. Trước tiên đi tàu lượn siêu tốc phản quang (1) chạy vùn vụt phía trên đi.."

"Tàu lượn siêu tốc phản quang không được, quá kích thích*, cô đảm bảo con nhóc sẽ chịu được?"

(*Chỉ trò cảm giác mạnh cấp độ cao)

"Chậc, cậu lại biết nó kích thích?"

"Trên đường đi tôi có xem thông tin, cô xem rồi?"

".. Một cái điện thoại nát thì có gì đặc biệt hơn người.. Vậy đổi thành chơi trò Tàu cướp biển.."

Miệng nhỏ U U liếm cây kem Mickey vừa mua, hỏi Minh Anh bên cạnh cũng đang ăn kem giống bé:

"Chị Anh Anh, đầu tiên chúng ta đi đâu chơi ạ?"

Minh Anh: "Không biết, em hỏi anh chị của em xem?"

Hai người, một lớn một nhỏ ngồi ở ghế dài ven đường, hầu như đã từ bỏ hoạt động não để suy nghĩ.

Mà hai bạn nhỏ khác, một đứa xem bản đồ, một đứa cầm điện thoại mua vé vào cổng cho 4 người, rất bài bản và đáng tin cậy.

Cá muối* Minh Anh có chút ngỡ ngàng.

(*chỉ người lười biếng, không muốn làm gì, không có lý tưởng hay ước mơ)

Rốt cuộc là cô đưa bọn trẻ đi chơi hay là hai tên nhóc này mới là người mang cô đi?

Nhưng có lẽ nằm* chơi cũng rất vui, Minh Anh nhìn đứa trẻ bên đường đang khóc om sòm vì mẹ không cho mua bong bóng, lại nhìn nhìn Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đang nghiêm túc xem bản đồ lên kế hoạch cho lộ trình.

(*nằm ở đây ý chỉ cá muối, cá muối phía trên gốc là cá muối nằm -> cứ lười biếng mặc cho hai tên nhóc nào đó mang chỉ đi chơi)

Ừ, không cần phải tìm hiểu kỹ càng lý do bọn họ trưởng thành sớm làm gì.

Cứ nhẹ nhàng mà xong việc!

Phụ huynh của đứa nhóc đang khóc kia bị ồn đến độ muốn đánh người thì thấy một màn này, xém chút thổ huyết.

Để bọn trẻ thay mình dành mua phiếu xem hướng dẫn, còn cô ta thì nhàn nhã ngồi đây ăn kem?

Cô ta làm người lớn cũng quá không biết xấu hổ rồi!

Minh Anh dùng hành động thực tế chứng minh---

Làm cá muối một lần thoải mái một lần, làm cá muối cả đời sung sướng cả đời.

Vì thế dưới sự dẫn đường của chị và tài đoạt vé của anh, U U thuận lợi chơi xong mấy trò bé muốn chơi.

"Còn nữa, chúng ta còn phải chụp ảnh với công chứa!"

U U giơ que thổi bong bóng nói.

"Được được được." Minh Anh mua cho Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên mỗi người một cái cài tai thú, cưỡng chế chụp ảnh cả đám, sau đó không chút chột dạ hỏi, "Diệu Diệu, chụp ảnh với công chúa ở đâu vậy?"

Cố Diệu Diệu nhìn Minh Anh đã hoàn toàn quen thuộc việc nghe theo chỉ huy từ chối động não, cam chịu chỉ một phương hướng.

Nhưng lâu đài của công chúa Belle* gần đây lại chật kín người xếp hàng dài, Thẩm Tịch Xuyên thì chẳng sao cả nhưng mấy người còn lại vừa thấy chân liền nhũn ra.

(*Công chúa trong 'Người đẹp và quái vật')

Cả ngày đi bộ, ngoài Thẩm Tịch Xuyên thì ai mà không mệt chứ.

Vì vậy cả đám bàn bạc sẽ nghỉ ngơi ở chỗ mát trong lâu đài một lát, U U đi đến chỗ trống chơi thổi bong bóng, cách chỗ nghỉ không xa nên mọi người không đi theo.

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, bong bóng tròn được thổi ra liên tiếp trôi nổi bốn phía.

Như thế giới cổ tích trong mơ.

U U dào dạt sức sống muốn nhảy lên bắt bong bóng, lại không chú ý phía trước.

Bịch---

"Không sao chứ?"

U U không nhìn đường đụng phải chân ai đó, bé bị phản lực bật ra ngoài, bịch một tiếng ngã ngồi xuống đất.

U U mờ mịt ngẩng đầu.

"Không đau không đau, bảo bối không khóc nha."

Nữ nhân đỡ U U dậy, phủi đất trên người bé.

Là một cô xa lạ.

Ngược nắng nên U U không thấy rõ bộ dáng của cổ, chỉ ngửi thấy mùi nước hoa giống mẹ bé trên người cô, vì thế bắt đầu màn ngây người.

"Mẹ ơi, buổi diễn sắp bắt đầu rồi, con muốn đi xem công chúa Elsa!"

Một bé gái nắm tay người đàn ông đứng sau cô ấy, cô thấy U U ngốc ngốc rất đáng yêu, xoa đầu bé bảo:

"Đông người như vậy, cháu nhanh đi tìm mẹ đi, coi chừng lạc đó."

U U cầm que thổi bong bóng, đứng tại không nhúc nhích nhìn hình ảnh một nhà ba người kia.

Cô bé xấp xỉ tuổi bé tay trái nắm tay ba, tay phải là mẹ, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị đi xem buổi diễn Nữ Hoàng Băng Giá (Frozen).

Ánh nắng sáng rực đậu trên người họ, thật chói lọi.

Vốn đang đắm chìm trong lâu đài sặc sỡ sắc màu của Disneyland cùng những con búp bê đáng yêu, những sợi thần kinh nhạy cảm yếu ớt đã đứt trước cổng Disney của U U bỗng được nối lại.

Đúng rồi..

Ba ba rõ ràng đã đồng ý với bé là cả nhà cùng đi Disney..

U U tỉnh táo lại, đi quanh tại chỗ, nhìn lại đều thấy hình ảnh ba mẹ đưa con đi chơi.

Chỉ có bé lẻ loi một mình ở đây, giống như một cái túi nhỏ bị vứt bỏ.

Vì sao bé không thể cùng ba mẹ quang minh chính đại* đi dưới ánh mặt trời?

(*Đúng đắn, rõ ràng, không chút mờ ám)

Cái túi nhỏ chớp chớp mắt, nước mắt nói rơi là rơi.

"Sweety, why are you here?"

(Đứa trẻ đáng yêu, sao con lại ở đây)

* * *

1. Tàu lượn siêu tốc phản quang:

[​IMG]

30/7/2021

* * *CÒN TIẾP

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play