Đường Hoan cũng không giả vờ, cô hất cằm lên và nói với vẻ kiêu ngạo: “Sao vậy? Biết lo lắng rồi à? Món quà lớn này, chị nên thích mới phải”
Cô từng nói, có gì thì nhằm vào cô, nếu như chọc vào mẹ cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ nào.
Nếu như hai mẹ con nhà này cứ muốn tự tìm rắc rối, vậy hà cớ gì cô phải nương tay!
Đường Hoàn cô trước giờ không phải người tốt, người ta tôn trọng có một phần, cô sẽ tôn trọng lại mười.
Nếu như không biết điều mà động vào cô, vậy thì cô sẽ không khách khí đầu!
“Quả nhiên là mày, con tiện nhân, tại sao mày lại làm như vậy?” Đường Vãn Tình tức đến nỗi suýt thì thổ huyết, sự ác độc hiện rõ trong đôi mắt.
Ban đầu chỉ là phỏng đoán, lần này thì đã xác thực, cô hận không thể giết chết Đường Hoan!
“Tại sao ư?” Đường Hoan cười khẩy, cô bước lại gần một bước kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi lạnh.
lùng nói: “Không phải tôi học chị sao? Chẳng qua là dùng cách của người ta để đáp trả lại thôi mà, chị cho rằng chị động vào mẹ tôi, tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho chị sao? Sao vậy? Chuyện nhỏ nhặt như thế này đã đánh gục chị rồi sao?”
“Đường Hoan, đừng cho rằng mày có Đoạn Kim Thần chống lưng thì tao sẽ sợ mày!” Đường Vãn Tình nghiên răng, hai mắt phát ra tia lửa.
“Haha, tôi chính là dựa vào sự che chắn của Đoạn Kim Thần nên muốn làm gì thì làm đấy? Cô động vào đất trên đầu mẹ tôi, cô cho rằng món nợ này tôi sẽ dễ dàng cho qua như vậy sao? Cô tuyệt đối không nên động vào mẹ tôi, bà ấy là giới hạn của tôi, nếu như chị chọc vài tôi, chị sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
Mẹ cô là người yêu thương cô nhất, nhưng lại vì tiểu tam ôm hận mà chết, cả đời này bất luận như thế nào cô cũng sẽ không để cho hai mẹ con nhà kia được sống yên ổn.
Nếu như muốn dây dưa, vậy thì cô sẽ chơi đến cùng, cô lại muốn xem xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng! "Cô kiêu ngạo gì chứ? Không phải cũng chỉ là dựa vào thủ đoạn để tiện để quyến rũ Đoạn Kim Thần sao?”
“Phải!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, ý cười trên mặt Đường Hoan càng đậm hơn với đôi mắt sắc sảo: “Tôi quyến rũ anh ấy thì sao nào? Nhưng anh ấy tình nguyện để tôi quyến rũ đó.
Dù sao cũng tốt hơn một số người không biết xấu hộ dâng lên tận miệng vẫn bị người ta từ chối! Đường Vãn Tình, tôi cảnh cáo chị, nếu như sau này chị còn dám chọc giận mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chị”.
Từng câu từng chữ, tràn đầy ý tứ cảnh cáo, khiến cho sắc mặt Đường Vãn Tình tái nhợt, cánh tay rũ hai bên.
nắm chặt thành nắm đấm.
Nhất thời bị khiếp sợ bởi ánh mắt lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ hãi của Đường Hoan, Đường Vãn Tình nuốt nước bọt, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Đường Hoan, cô đừng đe dọa chúng tôi, loại người không biết xấu hổ như cô tôi thấy nhiều rồi, đừng cho rằng sau lưng cô có Đoạn Kim Thần thì có thể coi trời bằng vung!” Lê Mỹ Mỹ thấy con gái bị nói đến mức mặt trắng bệch, vội vàng đi lên trước kéo cô ra sau.
Khuôn mặt bà ta nhăn nhó, nhìn Đường Hoàn với ánh mắt tức giận.
"Coi trời bằng vung?” Đường Hoan cười khẩy, nói một cách mạnh mẽ: “Người luôn coi trời bằng vung là các người! Trong mắt các người không có luật pháp, các người nghĩ mọi cách để ép chết mẹ tôi, để con gái bà lên làm tiểu thư nhà họ Đường, Lê Mỹ Mỹ, ác giả thì ác báo, cho dù tôi không trừng phạt bà, thì ông trời cũng sẽ trừng phạt bà!"
| Ác giả ác báo, không phải là không báo, mà là chưa đến lúc, sớm muộn cũng có một ngày cô khiến cho cặp tiện nhân này phải sống không bằng chết!
“Hừ, mẹ cô bạc mệnh thì đừng có trách người khác tàn nhẫn” Lê Mỹ Mỹ cười khẩy.
Haha! Bạc mệnh, một tiểu tam ngang nhiên bước vào cửa dẫn theo con gái trắng trợn độc chiếm thân phận của cô, thậm chí bị bệnh rồi, đã nhượng bộ rồi, mà vẫn bị ép đến mức phải nhảy lầu mà chết! Đã không có ý định ăn năn thì thôi đi, từ miệng bà ta nói ra sao mà dễ nghe như vậy, bạc mệnh thì đừng trách người khác tàn nhẫn.
Rốt cuộc có bản lĩnh lớn như thế nào mới thể yên tâm thoải mái nói ra những lời trơ trẽn như vậy?
Đường Hoan nhìn thẳng vào mặt bà ta, sự căm ghét càng trong ánh mắt càng sâu sắc hơn: “Lê Mỹ Mỹ, làm người thì vẫn nên giữ chút giới hạn, nói năng cũng nên có chừng mực! Bà không thoát khỏi việc có liên quan đến chuyện của mẹ tôi, lần này tôi chỉ dạy cho Đường Vãn Tình một bài học, nếu như lần sau bà và cô ta còn không biết điều muốn thách thức tôi, vậy thì mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy đâu”.
Luôn bị mẹ con họ ngồi lên đầu, bây giờ cảm giác kiêu ngạo này thực sự khiến cô cảm thấy thoải mái.
Sắc mặt Lê Mỹ Mỹ tái nhợt, nhăn nhó vô cùng, bà ta nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Nói thế nào đi nữa bà ta cũng là phu nhân nhà họ Đường, bây giờ lại bị cô mắng chửi trước đám đông, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
| Cơn tức dâng trào, bà ta đưa tay lên định đánh Đường Hoan, nhưng cái tát chưa rơi xuống đã bị Đường Hoàn giữ tay lại.
"Sao vậy? Then quá hóa giận muốn đánh tôi sao?” Khuôn mặt Đường Hoàn thoáng qua một sự ác liệt, ánh mắt lạnh lùng: “Bà cho rằng tôi sẽ để yên cho bà đánh lần thứ hai sao? Muốn đánh tôi, bà cũng nên cân nhắc lại thân phận của mình, tôi là Đoạn phu nhân, bà có biết cái tát này của bà đánh xuống, bà sẽ phải trả giá như thế nào không?”.
Những lời đe dọa giống như một dòng nước tuôn ra từ miệng cố, khiến sắc mặt Đường Vãn Tình trắng bệch, đôi mắt bị bao phủ bởi sự lo lắng.
“Hừ!” Lê Mỹ Mỹ hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Mày đừng dọa tao!”
Bà đương nhiên sợ Đoạn Kim Thần, nhưng bà sẽ không chịu cúi đầu trước mặt Đường Hoan, cũng không cho phép mình cúi đầu trước cô!
“Vậy sao? Nếu như không sợ, vậy thì bà đánh đi, tôi muốn xem xem cái tát này của bà rơi xuống, ngày mai nhà họ Đường các người còn có thể sống yên ở cái thành phố này hay không? Đường Hoan đưa mặt ra phía trước, mặc dù giọng nói mềm mại, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo vô cùng.
Cô lặng im đứng đó và duy trì động tác nhướn người về phía trước.
Nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo của cô, Đường Vãn Tình muốn đánh, nhưng chân tay như thể bị ai đó nhìn chằm chằm, không thể nhắc lên nổi.
"Sao thế? Không dám đánh sao?” Đường Hoàn mỉa mai nói: “Nếu như không đánh, vậy thì tôi đi đây, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, tôi khuyên các người một câu, lần sau trước khi làm việc gì, hãy nghĩ xem việc gì nên làm việc gì không nên làm, người nào nên chọc vào và người nào không nên chọc vào, nếu không lần sau các người thậm chí còn không biết mình tại sao mà chết đâu”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn hai người họ rồi quay người rời đi một cách kiêu ngạo.
Bỏ lại Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình ở đằng sau, cô có thể cảm nhận được ánh mắt giận dữ của họ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Cô không sợ bọn họ.
Nếu như không phải họ gây chuyện hết lần này đến lần khác, cô cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Cơ thể Đường Vãn Tình run rẩy, nhìn chằm vào bóng dáng Đường Hoan biến mất trong tầm mắt.
Nỗi đau trên cơ thể không là gì so với sự phẫn nộ trong lòng cô.
Sự oán hận từ đáy lòng không ngừng lớn dần lên, khiến đôi mắt cô đỏ ngầu.
Đường Hoan, mày hãy đợi đấy, sớm muộn cũng có một ngày tạo giẫm mày xuống vũng bùn, tạo sẽ khiến mày sống không bằng chết, phải hối hận khi đã làm người!
Sau khi Đường Hoan rời khỏi trung tâm mua sắm, trong lòng cô vừa vui lại vừa buồn.
Sau khi về đến nhà, cô liền gọi điện cho La Vưu Phi chia sẻ về chuyện vừa rồi.
Cô nằm trên giường, khi nghĩ đến biểu cảm của Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ ngày hôm nay, tối nay cô không cần ngủ nữa.
Cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn không ngừng phấn khích, Đoạn Kim Thần tan làm về nhà liền nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt cô.
Anh nhướn mày, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một chút nghi ngờ, đôi môi khẽ mở ra: “Chuyện gì khiến em nửa đêm vẫn chưa ngủ vậy? Lẽ nào đang đợi anh sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đường Hoan ngẩng đầu lên và thấy Đoạn Kim Thần đang bình tĩnh đi đến, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Trên người anh mặc một bộ vest thủ công, tôn lên dáng người đẹp có thể so sánh với người mẫu của anh, ngũ quan sâu sắc lại càng trông đẹp trai hơn, toàn thân toát ra một loại khí chất lạnh lùng mà quý phái.
Trong một khoảnh khắc Đường Hoan như bị hớp hồn, cho đến khi Đoạn Kim Thần bước đến bên cạnh cô và nâng cằm cô lên, cô mới hoàn hồn.
“Nhìn đủ chưa?”
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, Đường Hoan bất giác đỏ mặt, trong lòng thầm mắng sao lại nhìn anh đến mức mất hồn như vậy, bị bắt tại trận khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ai nhìn anh chứ” Đường Hoan quay đầu đi và hắng giọng để che giấu sự bối rối.
Đoạn Kim Thần nhìn cô, hài hước lên tiếng: “Nói như vậy là anh tự mình đa tình sao?”
Khuôn mặt cô thoáng qua một chút không tự nhiên, dường như nghĩ ra điều gì đó, cô đột nhiên tiến lại gần anh, đôi mắt trong veo tràn đầy sự cảm kích: “Đúng rồi, em còn nợ anh một lời cảm ơn”.
Nếu như không phải anh giúp cô, cô cũng không thể làm như vậy, trong một thời gian ngắn anh đã có thể giúp cô trả thù cho mẹ.
Khoảng cách gần này, anh có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo trên người cô, nhìn vào khuôn mặt đẹp không tỳ vết của cô, trong mắt cô toàn là hình ảnh phản chiếu của anh.
Nhận thức này khiến anh có chút chấn động, anh đưa tay lên xoa chiếc cằm láng mịn của mình, dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Bị anh nhìn như vậy trong lòng cô có chút sợ hãi, Đường Hoan vội vàng nói: “Làm...làm gì vậy?” Anh nhìn cô như kiểu nhìn con mồi vậy, cảm giác này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô không thích nó.
“Nếu như muốn cảm ơn anh, ngày mai đi công tác với anh.
Anh nói một uể oải và ngồi xuống giường, chiếc giường bị nhún xuống ngay lập tức, cơ thể của Đường Hoan hơi nghiêng xuống.
“Đi đâu công tác?” Đường Hoan hỏi, anh đi công tác cô đi theo để làm gì? Anh liếc nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Mỹ”.
“Em không đi” Đường Hoan từ chối mà không suy nghĩ gì.
Đùa sao, tiếng anh của cô tệ như vậy, đi Mỹ làm gì? Không phải là tự tìm phiền phức sao? Hơn nữa, cô cũng có ý định đi thăm bà ngoại, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cô gần như là bỏ quên bà rồi.
Như thể biết được những suy nghĩ trong lòng cô, người đàn ông nhướn mày và thấp giọng nói: “Tại sao không đi? Em lo cho bà ngoại hay là sợ tiếng anh của em không tốt?"
Bị nói trúng tim đen, Đường Hoan bối rối: “Anh đi làm, em đi theo để làm gì?”.
Tiếng anh không tốt thì sao? Không biết nói, nhưng vẫn thể có hiểu một chút không được à? "Em sợ sao” Đoạn Kim Thần nói một cách thản nhiên, trên gương mặt thờ ơ của nha thoáng qua một chút đắc
Bị nói trúng tim đen, cô không vui nói: “Em sợ gì chứ? Đi thì đi, em sợ anh không đồng ý thôi” Đường Hoan Ỗnghiến răng nói xong liền nằm xuống giường.
Không phải chỉ là một nước Mỹ sao? Vừa hay, có thể thư giãn một chút.
Dù sao cũng không phải tiêu tiền của cô, đợi đến khi về đi thăm bà cũng được.
“Ngày mai 9h xuất phát, chúng ta sẽ ở Mỹ một tuần, có thời gian anh sẽ đưa em đi dạo khắp nơi” Trên khuôn mặt lãnh đạm của Đoạn Kim Thần thoáng chút ý cười.
| “Em biết rồi” Đường Hoan nói, cô ngồi dậy với tư thế một chân tên giường, một chân dưới đất, sau đó liền bị Đoạn Kim Thần ôm lấy.
"Đi đâu vậy?” một giọng nói lười nhác vang lên, anh khẽ cau mày.