Cuối cùng cũng đã tốt nghiệp, bốn năm đại học
Dương Khánh Vân đã rất cố gắng, nỗ lực đề có được thành tích như ngày hôm nay, cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi ngành vật lý trị liệu, cô vô cùng tự hào với bản thân, việc đầu tiên cô muốn làm là cảm tấm bằng này về khoe với cha mẹ.
Người ta có cha mẹ, anh chị em bạn bè đến dự lễ tốt nghiệp còn Dương Khánh Vân lại không có ai, người thân duy nhất của cô là ba mẹ nhưng họ còn ở quê chăm sóc vườn tược, ai làm vườn đều biết, không thể bộ bề vườn tước dù chỉ một ngày chưa kể ba cô còn lo cho võ quán nên Dương Khánh Vân không buồn vị không có ba mẹ không tham dự lễ tốt nghiệp với mình.
Họ không lên được thì cô sẽ về với họ, cũng lâu lắm rồi cô chưa về nhà, kể ra từ đợt nghỉ tết đến giờ cũng gần tám tháng rồi.
Dương Khánh Vân đi về phòng trọ điều đầu tiên cô làm là dọn dẹp đồng sách vở, cái gì cho được thì cho không cho được thì làm phế liệu, cả bốn năm dồn lại cũng khá nhiều cô phải dọn nguyên buổi chiều mới xong.
Sau đó cô mới sắp xếp đồ đạc của mình cho vào vali, tạm biệt những người bạn trong phòng rồi rời khỏi nhà trọ Ngôi trong xe Dương Khánh Vân cảm thấy có chút hỏi hộp khó tả, trước giờ cô cũng không có cái cảm giác này, cô muốn nhắm mắt ngủ một lát thì đột nhiên chiếc xe rung lắc mạnh, lại nghe bên tại có tiếng là ta: “Không xong. xe bị mất phanh
Nghe thấy câu này có cảm giác như sét đánh ngang tại, lúc này mọi người trong xe hoảng loạn hết cả lên, người là hết người khóc lóc, đồ đạc rơi tùm lum chồng chất lên người, Dương Khánh Vân chỉ biết bám chuyện gì đến cứ đến, xe đi qua khúc của không lấy thành ghế để mình không rơi xuống, nhưng kiểm soát được đụng phải chiếc xe tải đẳng trước.
“Rám.”
Dương Khánh Vân không còn biết gì nữa.
Trong một tòa viên mang phong cách cổ kính trên chiếc giường lớn có một nữ tử đang năm hai mắt nhằm tít, đứng cạnh giường có hai nữ nhân một trẻ một đã đứng tuổi cùng hai nam nhân trung niên.
“Tại sao nàng còn chưa tình?” Giọng nói sốt ruột của một nam nhân trung niên vang lên.
“Đại nhân, Nhị tiểu thư bị chấn thương ở đầu muốn tỉnh e là phải đợi thêm chút nữa.” Một lão y giả râu tóc bạc phơ có chút sợ hãi không dám nhìn nam nhân đối diện, chỉ cúi đầu nói, “Chút nữa là khi nào?” Giọng nói của nam nhân có chút không kiên nhẫn.
“Đại nhân, cái này, ta, ta cũng không thể nắm chắc Lão y giả run rẩy toàn thân ngập ngừng nói, hắn chỉ là một đại phủ nhỏ bé trong một y quán thôi cũng không phải là y tiên làm sao đoán được người khi nào tỉnh.
“Hừ, vô dụng, cút.” Nam nhân kia lại lành lùng quát.
“Lão gia, nàng nếu không tỉnh kịp thì làm thế nào? Giọng nói của một phụ nhân lại cất lên, trong giọng không giấu được lo lắng.
Nam nhân trung niên không nói gì chi đăm chiêu nhìn nữ nhân đang nhắm mắt trên giường, chợt lại thấy mi mắt nàng khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra, nam nhân không để nàng tinh hắn đã bật thốt lên: “Vân Nhi, người rốt cuộc tỉnh rồi.”
Dương Khánh Vân ngơ ngác nhìn đám người trước mắt, trong ánh mắt có kinh ngạc cùng nghi ngờ, lại mở miệng hỏi: “Các người là ai?”
Nam nhân nhíu mày trầm giọng nói: “Vân Nhi, ta là cha người, người còn giả vờ không biết cái gì? Vân Nhi, ta nói cho người biết, cho dù người muốn hay không cũng phải gả cho Khánh Vương”
Phụ thân? Xưng hô này không phải chỉ xuất hiện trong phim cổ trang thôi sao, sao người trước mặt này lại tự xưng là phụ thân
Đầu óc của Dương Khánh Vân đau đớn kịch liệt trong đầu lại xẹt qua vô số hình ảnh, chưa kịp hỏi tiếp lại ngất đi.
“Lão gia, làm sao bây giờ, nàng lại ngất rồi.” Phụ nhân nhìn nàng lại ngất chưa kịp vui mừng lại bắn loạn cả lên.
“Ngất cũng đưa nàng lên kiệu hoa.” Nam nhân kia hừ lạnh nói sau đó phất tay áo rời đi.
Phụ nhân nhìn nữ từ trên giường một cái nở nụ cười đắc ý.
“Mẫu thân, vậy là ta không phải gả cho tên phế nhân kia đúng không?” Nữ tử trẻ tuổi vui sướng reo lên.
“Chi Nhi, người nhỏ mồm thôi, người kia dù gì cũng là vương gia, người nói to như vậy coi chứng tại vách mạch rừng.
Phu nhân kia cẩn thận nhắc nhở nữ nhi.
Bà ta chính là phu nhân thượng thư, Liễu Hoa, Liễu phu nhân, mà nam nhân vừa rồi không ai khác chính là thượng thư đại nhân, Dương Hùng.
Nữ tử trẻ tuổi là nữ nhi ruột của bà ta, đích nữ phủ thương thư, Dương Lan Chi.
“Mẫu thân, người lo xa quá rồi, ở đây là phủ thượng thư làm gì có tại vách mạch rừng, hơn nữa cho dù có được gì chúng ta.” Dương Lan Chỉ khinh thường nói.
thì tên vương gia kia bị hai hai chân rối có thể làm “Nữ nhi a, cẩn thận vẫn là hơn” Liễu phu nhân trước nay là người cẩn thận, bà ta biết lời nào nên nói lời nào không nên nói.
Dương Lan Chi từ nhỏ được nuông chiều nên không khỏi lớn lên có chút kiêu ngạo, Liễu thị cũng chi nhắc nàng như vậy, lại nói: “Được rồi, chúng ta quay về viên thôi.”
“Vâng, mẫu thân”
Đợi hai người kia rời đi Dương Khánh Vân đột nhiên mở mắt ra, vừa rồi cô cũng không phải ngất đi mà chỉ đau đầu nên nhắm mắt lại.
Vừa nãy vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu khiến cô biết mình là ai và cô cũng biết mình đã xuyên không rói.
Cô xuyên vào thân thể của Nhị tiểu thư phủ thượng thư cũng có tên là Dương Khánh Vân, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, bị thương thư Dương Hùng cũng là cha năng ép gà cho Khánh Vương Ta Đình.
khắp kinh thành ai không biết Khánh Vương ba năm trước bị người hạ độc trở thành kẻ tàn phế, không ai muốn gả cho hắn ngay cả nguyên thân cũng vậy, nàng phản kháng bất thành nên đã nhảy lầu tự sát.
Cuối cùng nàng chết thật và linh hồn của cô xuyên vào thân xác nàng.
Còn nguyên nhân cha nguyên thân ép gả nàng cho
Khánh Vương là vì tờ thánh chỉ của hoàng đế.
Khánh Vương bị tàn phế hoàng để không nỡ để hắn cô độc một mình nên đã tìm người thành hôn với hắn, các quan gia triều thân không biết nghe được tin này ở đâu đã tranh thủ lúc hoàng đế chưa hạ chỉ tìm người định hôn cho nữ nhi của mình, duy chỉ có thương thư đại nhân lúc đó dường bệnh ở nhà nên không biết chuyện này đến khi biết thì hoàng đế đã ha chi.
Thượng thư đại nhân có hai nữ nhi là nàng và Dương Lan Chi, hoàng thượng cho ông ta lựa chọn một trong hai người gả cho Khánh Vương, Dương Lan Chi là đích nữ phủ thượng thư nàng ta sao chấp nhận giả cho một tên tàn phế, cho dù hẳn là vương gia thi thể nào, tàn phế chính là phế vật.
Cha nguyên thân cũng coi như yêu thương Dương Lan Chi cũng không nỡ để nàng gả cho Khánh Vương, cho nên hôn sự này liền rơi trên người nguyên thân.
Dương Khánh Vân nhờ có ký ức của nguyên thân nên biết hết mọi chuyện về nàng, cô còn chưa kịp buồn chuyện mình bị xuyên qua đã bị áp tải lên kiệu hoa một đường đến Khánh vương phủ, Đi theo nàng còn có hai nha hoàn, Thu Hoài và Thanh Lam, hai nha hoàn này chỉ có Thu Hoài là nha hoàn thân cận của nàng còn Thanh Lam được Liễu phu nhân đưa đến để giám sát nàng, sợ nàng đến Khánh vương phủ náo loạn.
Trước khi được đưa lên kiệu hoa Dương Khánh Vẫn bị cho uống Cốt Nhuyễn Tán, thử dược trong tiểu thuyết làm tê liệt tay chân không thể nhích.