“Anh ấy bị sao vậy?” Kiều Phương Hạ đợi Vô Nhật Huy vài giây, nghi ngờ hỏi.

“Ừm… cậu Hai có cho cô một bất ngờ nho nhỏ, cô về nhà họ Phó sẽ thấy” Vô Nhật Huy ngập ngừng, thì thầm với cô.

Bất ngờ?

Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày: “Bất ngờ gì?”

“Cô về rồi tự nhiên sẽ biết” Vô Nhật Huy sợ bản thân mình không nhịn được mà nói nên không nói thêm với Kiều Phương Hạ câu nào nữa, xoay người lên xe.

Trái lại Kiều Phương Hạ có hơi tò mò.

Bởi vì Lê Đình Tuấn không bao giờ là người thích chuẩn bị những điều bất ngờ. Giống như viên kim cương Golconda kia, anh cũng mang cô đi xem thử, xác định cô thích rồi mới đưa ra quyết định.

Đoàn người trở về nhà họ Phó. Kiều Phương Hạ còn chưa xuống xe, Phó Viễn Hạo đã cười tủm tỉm nói với cô: “Đừng xuống xe vội, để Triều Mai Hoàng đi cùng cháu đến một nơi trước.”

Kiều Phương Hạ nhìn ra bên ngoài xe vài lần, thấy bọn họ thể hiện như thế, trong lòng cô lại hơi mong chờ muốn biết rốt cuộc Lê Đình Tuấn đã chuẩn bị cho cô những gì.

Ngay khi Triều Mai Hoàng bước lên xe đã mỉm cười và đeo một chiếc khăn bịt mắt lên mắt cô và nói: “Đợi đến nơi chị mới được tháo xuống”

“Cái gì vậy? Làm thần bí như thế à?” Kiều Phương Hạ không nhịn được mà hỏi.

“Nói cho chị biết thì chẳng còn gì bất ngờ hết.” Triều Mai Hoàng kín như miệng bình, cho dù Kiều Phương Hạ có hỏi gì đi chăng nữa cũng không chịu tiết lộ nửa chữ.

Khi đến gần điểm đến, Triều Mai Hoàng lại ghé vào tai cô thì thầm: “Sắp đến rồi.”

“Em đứng về phe Lê Đình Tuấn hay đứng về phe chị đẩy? Đồ vô lương tâm” Kiều Phương Hạ không khỏi cau mày.

Khi Triều Mai Hoàng dạy dỗ người chính là cô ở bên cạnh thêm chi thêm lửa, bảo người ta thông báo cho Phó Thành Đô, nếu không làm sao Phó Thành Đô có thể đến đó kịp thời như vậy.

“Vậy em sẽ tiết lộ cho chị một chút xíu” Triều Mai Hoàng cười, nhỏ giọng đáp: “Nhưng em đoán chị vẫn không đoán ra được là gì đâu.”

“Em nói đi” Kiều Phương Hạ bình tĩnh đáp lại.

“Một thứ rất đắt tiền” Triều Mai Hoàng suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Đoạn, lại nói thêm: “Đắt lắm, có lẽ đắt ngang với viên kim cương Golconda của chị đấy”.

“…” Kiều Phương Hạ cảm thấy sau thất bại của nhà họ Triều, Triều Mai Hoàng đã hoàn toàn bị tiền che mờ mắt. Nhắc tới cái gì cũng phải liên quan đến tiền, tính bằng tiền.

“Nói cũng như không” Kiều Phương Hạ trả lời, khóe miệng cong lên.

Triều Mai Hoàng suy nghĩ vài giây, tiếp tục tiết lộ với cô: “Nó rất lớn.”

“Nó lớn cỡ nào?” Kiều Phương Hạ hỏi.

“Điều này em không thể nói, nói nữa thì chị có thể đoán ra rồi, sẽ không có cảm giác bất ngờ” Triều Mai Hoàng cười hì hì trả lời.

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, chứng tỏ bọn họ đã đến một nơi rất vắng vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play