Lệ Đình Tuấn thấy Kiều Phương Hạ chỉ ngồi trên đùi mình. mà không nói lời nào thì khẽ thở dài, lại nói: “Em nói cho anh đi, có lẽ anh sẽ có cách đấy.”

Kiều Phương Hạ lại nhìn anh rồi nhẹ giọng đáp: “Anh là bạn anh ta, anh…”

“Bạn có quan trọng thế nào đi nữa thì có thể quan trọng hơn em sao?” Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong đã cắt ngang lời CÔ.

Lệ Đình Tuấn cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng.

Nhưng anh cũng là con người, cũng có trái tim, Kiều Phương Hạ vì nhiệm vụ lợi dụng anh, anh cũng sẽ khó chịu, sẽ vì bản thân không bằng một nhiệm vụ mà đau lòng.

Lúc này, một câu nói của Kiều Phương Hạ, một thái độ do dự cũng khiến anh biết thật ra thì cô cũng đang vì anh mà đắn đo cho nên mới chậm chạp không ra tay tiến hành nhiệm vụ.

Cho dù mấy tiếng vừa rồi, mỗi giây mỗi phút anh đều đau lòng giống như bị dao cắt vậy, giống như đang bị cô lăng trì thì đến giờ phút này cũng đáng.

Tâm trạng của Kiều Phương Hạ phức tạp, yên lặng đối diện với anh một hồi.

Hồi lâu, cô mới do dự đưa tay phải của mình đến trước mặt anh, mở lòng bàn tay cho anh nhìn: “Chính là cái này”

“Không phải em lấy được rồi sao?” Lệ Đình Tuấn dừng một chút lại nói: “Lấy được rồi thì đi đi, anh sắp xếp xong xuôi xe ở dưới tầng rồi.”

“Em không định lấy đi” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời.

Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày: “Nếu em không hoàn thành được nhiệm vụ thì không phải Quân Diệt sẽ trừng phạt em sao?”

“Cũng không phải trừng phạt quá nặng” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng tiếp lời.

“Kiều Phương Hạ.” Cô vừa dứt lời thì Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng mắt mình: “Đừng nói dối anh, tốc độ nói chuyện vừa rồi của em rất nhanh.”

“Hơn nữa anh cũng đã nói rồi, trên đời này không có gì quan trọng hơn em, anh không hy vọng em vì anh mà bị trừng phạt, anh sẽ đau lòng lắm.”

Kiều Phương Hạ kinh ngạc nhìn anh, lúng túng mấp máy môi.

Cô biết trong lòng Lệ Đình Tuấn có cô, anh đối xử tốt với cô nhưng cô không ngờ anh sẽ bằng lòng vì cô mà hy sinh và nhượng bộ lớn như vậy.

“Hơn nữa cũng chỉ là sợi dây chuyền thôi mà.” Lệ Đình Tuấn lại rủ mắt nhìn món đồ trên tay Kiều Phương Hạ nói: “Cũng không phải thứ gì quý giá.”

Lời Lệ Đình Tuấn vừa nói ra, trong lòng Kiều Phương Hạ đột nhiên thoáng qua sự khác thường.

Quân Diệt trả một cái giá lớn như vậy chỉ vì muốn để cô lấy một sợi dây chuyền không quan trọng với Trạm Khánh Minh sao?

Cô im lặng mấy giây, nghiêm túc hỏi ngược lại Lệ Đình Tuấn: “Anh chắc chắn không?”

Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ hỏi ngược lại Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn đồng thời cũng phát hiện không đúng.

Anh rũ mắt nhìn lại sợi dây chuyền mấy lần, lại cầm sợi dây chuyền lên cẩn thận quan sát một hồi, cau mày thấp giọng trả lời: “Sợi dây chuyền đồng xu này không còn phát hành nữa, giá trị trên thị trường nhiều nhất sẽ không vượt qua ba mươi triệu, Khánh Minh cũng chỉ đeo cho vui mà thôi.”

“Ba mươi triệu?” Kiều Phương Hạ cau mày sâu hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play