Thẩm Minh Hân im lặng mấy giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên lạnh lùng nói: “Bây giờ mới chỉ chơi được hai ba tiếng, thật nhàm chán.”
“Em còn muốn có ý nghĩa thế nào?”
Trạm Khánh Minh cười một tiếng rồi quay sang chào hỏi Hoắc Thanh Phong: “Tới đây Tiểu Phong, ngồi chỗ tôi này, nếu anh muốn tiếp tục đánh với con bé thì cho anh cơ hội thể hiện, anh muốn con bé thua một tòa nhà cũng được.”
“Em không muốn đánh với anh ta.” Thẩm Minh Hân quăng bài trong tay đi rồi đáp: “Quay về em lại phải trả lại anh ta.”
“Em có trả hay không thì bọn anh cũng không xen vào” Trạm Khánh Minh lười biếng đáp: “Anh đây mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi, sáng mai máy bay sẽ cất cánh lúc mười giờ nên tám chín giờ phải dậy rồi.”
Vừa dứt lời anh ta lập tức đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Kiều Phương Hạ và anh ta nhìn nhau một cái rồi cũng đứng dậy theo.
Lúc hai người rời khỏi phòng, từ đầu đến cuối tầm mắt của Lệ Đình Tuấn đều rơi vào hình bóng bọn họ.
Thẩm Minh Hân nhìn Lê Đình Tuấn mấy lần, không nhịn
được nhẹ giọng hỏi: “Hai người đang có chuyện gì vậy? Anh không thể nói thật sao? Nếu Khánh Minh biết thân phận cô ấy thì sao có thể gây chuyện với anh…”
Lệ Đình Tuấn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía chiếc đồng hồ quả lắc cổ trong góc phòng, thấp giọng nói: “Phiền cô một chuyện”
Phòng ngủ của Trạm Khánh Minh hướng ra biển, Kiều Phương Hạ đứng trước cửa sổ kính sát đất có thể nhìn toàn cảnh hai trăm bảy mươi độ, nhìn ra bên ngoài mấy lần.
Ban đêm rất đẹp, cảnh mưa lác đác trên bãi biển lại càng đẹp.
Từ góc độ của cô nhìn ra ngoài thì có thể nhìn thấy căn phòng mà bọn họ vừa ở.
Sau lưng, Trạm Khánh Minh đẩy cửa đi vào, anh ta đi tới sau lưng cô, đưa tay ôm eo cô rồi nhàn nhạt nói: “Cô muốn tắm trước hay tôi tắm trước?”.
Bạn tình của Trạm Khánh Minh cơ bản một hai tháng sẽ đổi một lần, không lâu dài.
Kiều Phương Hạ được giới thiệu vào với danh nghĩa này.
Trước đây, nếu may mắn có thể được Trạm Khánh Minh coi trọng thì cũng có thể vượt được qua ba tháng, vì vậy mà phụ nữ bên đều tranh đấu muốn tranh thủ cơ hội như vậy, nói không chừng nếu may mắn thì có thể nhảy một cái trở thành nữ chủ nhân của Thịnh Lâu.
Nhưng Trạm Khánh Minh đều nhìn thấu suy nghĩ của những người này, đối với phụ nữ, anh ta chỉ cảm thấy họ giống như món đồ chơi trong tay anh ta, gọi tới thì tới, bảo đi thì đi.
Trạm Khánh Minh chỉ cảm thấy buồn cười khi Lê Đình Tuấn gây chuyện với anh ta chỉ vì một người không biết tự trọng, chỉ vì mấy triệu mà nghĩ đủ cách để trở thành người phụ nữ hèn hạ bên cạnh anh ta như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT