Lệ Đình Tuấn quay đầu thấp giọng hỏi cô: “Cơm tối không cần ăn, anh cho người đưa em về Hoàng Gia.”
“Được.” Kiều Phương Hạ đỏ mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Trạm Khánh Minh trừng mắt nhìn hai người, nghe hai người nói chuyện thì không nhịn được nhướng mày, Lê Đình Tuấn thật sự bị người phụ nữ này mê hoặc rồi.
Khoảnh khắc Lệ Đình Tuấn đi ngang qua bên cạnh anh ta, anh ta cười với Lệ Đình Tuấn một cái: “Tuấn, không phải nói rõ là đêm nay cô ấy thuộc về tôi sao?”
“Anh kêu cô ấy cút, cô ấy bị dọa khóc rồi còn muốn làm sao?” Lê Đình Tuấn lãnh đạm trả lời.
“Anh xem là thật đó à?” Ý cười trên khóe miệng của Trạm Khánh Minh mang theo vài phần châm chọc: “Thương hoa tiếc ngọc như vậy à?”
Hai người nhìn nhau, Trạm Khánh Minh còn chưa đợi Lệ Đình Tuấn nói thì quay sang nhìn Kiều Phương Hạ: “Trước khi đến chưa nghe ngóng tính của tôi à? Qua đây ăn cơm đi.”
Vừa nói bèn giơ tay về phía Kiều Phương Hạ, ý nói cô đến bên cạnh anh ta.
Kiều Phương Hạ đứng ở chỗ cũ không động đậy, dường như đang suy nghĩ.
“Cho cô cơ hội thể hiện cuối cùng, qua đây” Trạm Khánh
Minh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ, lại trầm giọng nói.
Kiều Phương Hạ nghe xong thì trong lòng khẽ thở phào đi về phía Trạm Khánh Minh.
Lúc này không uổng công cô cầu xin Lệ Đình Tuấn, quả nhiên Trạm Khánh Minh sẽ trúng chiêu này.
Cô vừa đi đến bên cạnh Trạm Khánh Minh, Trạm Khánh Minh lập tức kéo eo cô, còn cố ý quay đầu nhìn Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn cau mày nhìn chằm chằm bàn tay Trạm Khánh Minh đang ôm Kiều Phương Hạ.
Trạm Khánh Minh không thèm nhịn Lê Đình Tuấn, ôm Kiều Phương Hạ đi vào phòng ăn.
Vốn dĩ buổi tối phải thương lượng một chút chuyện bí mật, những người phụ nữ khác không được đi vào, chỉ có Kiều Phương Hạ là ngoại lệ.
Người giúp việc không chuẩn bị chỗ ngồi cho Kiều Phương Hạ, Trạm Khánh Minh vừa ngồi xuống mới phát hiện không có chuẩn bị chỗ cho Kiều Phương Hạ, anh ta nhìn lướt qua cô rồi nói: “Lại đây”
“Ngồi lên đùi tôi đây ăn”.
Lời này vừa nói ra, trong khoảnh khắc mọi người xung quanh đều yên lặng lại.
Cho dù quen với phong cách làm việc hoang đường của Trạm Khánh Minh, không phải lần đầu tiên anh ta cho phụ nữ ngồi trên đùi ăn cơm trước mặt mọi người, nhưng anh ta cũng nên suy nghĩ đến cảm giác của Lê Đình Tuấn chứ.
Kiều Phương Hạ không lên tiếng nhìn Trạm Khánh Minh, không động đậy.
Nếu như là nhiệm vụ bình thường, Kiều Phương Hạ ngồi một lát cũng không sao, nhưng Lê Đình Tuấn ở kế bên cô, nếu như dám ngồi xuống thì dùng đầu ngón chân cũng hiểu được sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào.
Trạm Khánh Minh muốn Lệ Đình Tuấn nhìn thấy người phụ nữ Phó Điều này vì tiền mà bò lên người anh ta rốt cuộc có giới hạn hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT