Ai mà có thể nghĩ đến việc sẽ gặp lại Lê Đình Tuấn khi đang làm nhiệm vụ cơ chứ?
Trạm Khánh Minh nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ khi cô bước vào phòng, anh ta chỉ nhìn Kiều Phương Hạ lâu hơn một chút mà người giúp việc đã hiểu ý, nhẹ nhàng nói với cô: “Cô đi qua chỗ cậu chủ đi.”
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, trước khi vào phòng, trong đầu Kiều Phương Hạ đã nghĩ thoáng qua vô số cách để dụ dỗ, quyến rũ Trạm Khánh Minh. Nhưng bây giờ thậm chí còn chưa kịp làm gì mà Trạm Khánh Minh đã chọn trúng cô, nhưng trong lòng Kiều Phương Hạ cảm thấy như trời đất như sụp đổ.
Mấy người phụ nữ đứng phía trước đều đã đi qua bên kia rồi, chỉ có mình Kiều Phương Hạ là vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích.
Cô không dám cử động.
Lệ Đình Tuấn vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại cô ở đây, anh đang ngồi quay lưng về phía cửa, lấy điện thoại di động ra bấm vào Zalo, gửi một dòng tin nhắn cho Kiều Phương Hạ: “Đã ăn tối chưa?”
Chiếc túi xách mà Kiều Phương Hạ đang cầm trên tay ngay lập tức rung lên.
Trạm Khánh Minh để ý đến việc Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Lê Đình Tuấn, sau đó lại nhìn Lê Đình Tuấn đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, trong ánh mắt hiện lên một sự giễu cợt thích thú.
Người phụ nữ này thật là thú vị, không ngờ lại dám nhìn trộm người đàn ông khác ngay trước mặt anh ta, cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh ta sao?
“Làm sao vậy? Sợ tôi ăn thịt cô à?” Anh ta nhếch môi lên, mỉm cười và thờ ơ nói với Kiều Phương Hạ.
Đã đến tận đây rồi, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Trạm Khánh Minh e rằng sẽ không dễ dàng như vậy, hơn nữa đây là nhiệm vụ mà cô đã tiếp nhận.
Dưới chân của Kiều Phương Hạ nặng nề như thể có thứ gì nặng ngàn cân đang đè lên, sau vài giây im lặng, cô vẫn cắn răng bước về phía Trạm Khánh Minh.
Khi đi ngang qua người Lê Đình Tuấn, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không hề phát hiện ra rằng người phụ nữ mà Trạm Khánh Minh muốn chính là Kiều Phương Hạ.
Khi cô bước đến vị trí bên cạnh Trạm Khánh Minh và ngồi xuống, đến mi mắt cũng không dám ngước lên, thân thể cứng đờ như tảng đá.
Trạm Khánh Minh trầm ngâm, như đang suy tính gì đó mà
nhìn Lê Đình Tuấn, đột nhiên anh ta thấp giọng cười một tiếng, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Lệ Đình Tuấn đã có vợ và một đứa con rồi, cô không biết sao?”
Kiều Phương Hạ mãi vẫn không trả lời tin nhắn, Lệ Đình Tuấn nghe thấy Trạm Khánh Minh lấy mình ra làm chủ đề để trêu chọc thì tiện tay đặt điện thoại sang một bên và liếc nhìn anh ta.
Đang định mở miệng nói gì đó, anh nhìn sang người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh.
Trong giây tiếp theo, ánh mắt của anh dán vào người Kiều Phương Hạ.
Không ngờ cô lại dám!
Trạm Khánh Minh lập tức bắt gặp được vẻ mặt hơi thay đổi của Lê Đình Tuấn, anh ta đoán là hai người bọn họ có quen biết nhau, lại mỉm cười nói: “Không phải chứ, trùng hợp đến như vậy sao?”
“Tuấn này, trước đây tôi có nghe nói là cô Phó Kiều này và anh có mối quan hệ gì đó, vốn dĩ định nhường lại cho anh, nhưng vì anh đã có vợ rồi.”
Kiều Phương Hạ không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng có thể cảm nhận được đôi mắt rực lửa của Lê Đình Tuấn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT