Mặc Hàn Bảo dựa lên đầu xe nhìn chằm chằm vào Cổ Dương Hàn, nhìn Cố Dương Hàn châm thuốc đưa lên miệng hút.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, ánh sáng đỏ từ tàn thuốc trên đầu ngón tay anh ấy lúc sáng lúc tối, rất nhanh đã đốt tới ngón tay của Cố Dương Hàn, nhưng anh ấy không phát hiện ra.
“Hiện tại ảo não có tác dụng gì không?” Mặc Hàn Bảo đưa tay lấy điếu thuốc trong tay anh ấy, dùng mũi chân ép mấy lần, thản nhiên nói.
Nếu như hôm nay Kiều Tứ Văn xảy ra chuyện, Kiều Phương Hạ có hận Cố Dương Hàn cả đời là vẫn còn nhẹ.
Cố Dương Hàn bình tĩnh, không lên tiếng.
Anh ấy không nói lời nào, Mặc Hàn Bảo cũng biết anh ấy hối hận. Dù sao hai người cũng là bạn bè mấy chục năm, ông ấy hiểu rõ Cố Dương Hàn.
Điện thoại trong túi rung lên, Mặc Hàn Bảo rũ mắt xuống nhìn: “Xem ra ông cụ không có gì đáng ngại”
Mặc Hàn Bảo tiện tay bỏ điện thoại di động vào trong túi, nhìn Cố Dương Hàn một cái nói: “Đi thôi, không sao hết, hẳn là khoảng thời gian này Kiều Phương Hạ sẽ không muốn nhìn thấy mặt cậu đâu.”
ở lại đây cũng chỉ khiến Kiều Phương Hạ thêm ngột ngạt thôi.
An Dương còn đang chờ ông ấy trở về, đợi ông ấy kể chuyện cho nghe mới bằng lòng đi ngủ.
Cố Dương Hàn tiếp nhận chìa khóa xe của Mặc Hàn Bảo, nhìn Mặc Hàn Bảo cưỡi lên chiếc mô tô, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.
Anh ấy ngước mắt nhìn bệnh viện Kiều Tứ Văn đang ở cách đó không xa mấy lần.
Nửa ngày sau mới thu hồi ánh mắt, xoay người mở cửa ghế lái sau lưng.
Cửa xe vừa mở được một nửa, bỗng nhiên một cục đá đánh trúng mu bàn tay của Cố Dương Hàn, anh ấy khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía sau.
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng vứt cục đá trên tay, mặt không cảm xúc đi về phía anh ấy từ lối vào bãi đậu xe.
Đêm đã khuya, xung quanh bãi đỗ xe không có một ai.
Cố Dương Hàn biết sẽ có một ngày như vậy.
Anh ấy hít một hơi thật sâu, đóng cửa xe lại, quay mặt về hướng của Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn không chờ anh ấy quay đầu đã trực tiếp dùng đá đánh vào đầu gối sau của Cố Dương Hàn.
Cố Dương Hàn chỉ cảm thấy sau đầu gối tê rần, toàn bộ đùi phải lập tức mất đi cảm giác.
Anh ấy đưa tay đỡ xe, cắn chặt răng, chậm qua mấy giây, cục đá thứ ba trên tay Lê Đình Tuấn lập tức bay về phía anh ấy. Anh ấy bỗng nhiên giơ tay, tiếp nhận cục đá nhắm tới huyệt thái dương của Lê Đình Tuấn.
Cố Dương Hàn chợt nhớ tới lúc còn ở nước Thanh Sơn, anh ấy đã từng tấn công sau lưng Lê Đình Tuấn theo cách tương tự.
Nếu không phải ngày đó có Kiều Phương Hạ ngăn đón, Lệ Đình Tuấn đã chết trong tay anh ấy rồi.
“Trước kia tôi nể mặt của Kiều Phương Hạ mới không so đo với anh. Anh ấy im lặng mấy giây, trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT