Bây giờ cô ấy mới hiểu cái gì gọi là “định luật hương thơm”.
Hai người đi đến trung tâm thương mại, Kiều Phương Hạ thấy vừa hay bên cạnh có một cái nhà vệ sinh nên quay sang nói với Triều Mai Hoàng: “Chị đi vệ sinh một lát, em chờ chị một chút nhé.”
“Được ạ!” Triêu Mai Hoàng gật đầu rồi đi dạo xung quanh một chút nhân tiện chờ Kiều Phương Hạ luôn.
Đúng lúc này cô ấy đi tới cửa một tiệm bán đồ trang sức, nhân viên bên trong cửa hàng trang sức thấy cô ấy hơi quen quen nên nhanh chóng chào cô ấy: “Cô Triêu, hôm nay cô muốn đến xem kim cương mà tiệm chúng tôi mới nhập về ạ?”
Triêu Mai Hoàng rảnh rỗi cũng không có làm gì nên đi theo nhân viên cửa hàng vào trong tiệm, cô nhìn viên kim cương được trưng bày trong tủ kính vài lần.
Đột nhiên ở bên cạnh cô nhìn thấy một đôi nam nữ tựa như là người yêu của nhau.
Mọi người nhìn nhau một cái, Triệu Mai Hoàng còn chưa nói gì thì cô gái đối diện bỗng nhiên cười cười nhìn cô nói: “Xem nào! Đây không phải là cô cả nhà họ Triệu đây sao? Sao lại đi một mình đến xem kim cương thế này?”
Triệu Mai Hoàng nhìn đối phương vài giây rồi đảo mắt liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh cô ấy, sắc mặt không chút biểu cảm gì và thu lại ánh mắt.
Cũng chỉ có ba viên kim cương mới được mang đến, trừ những viên to, độ trong và độ cắt ở mức trung bình, Triệu Mai Hoàng nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu vài câu thì không thấy thích thú và định rời đi.
Kiều Phương Hạ đã sử dụng nhà vệ sinh xong nhưng lại không nhìn thấy cô ấy nên cô rất lo lắng.
“Người khác đến xem kim cương để chuẩn bị đám cưới, có một số người đến xem kim cương chỉ là lừa mình dối người” Cô ấy vừa quay người lại, đột nhiên người phụ nữ ở sau lưng cười nói với một giọng điệu không nặng cũng không nhę.
Triệu Mai Hoàng dừng bước, cách vài giây, cô ấy quay người lại nhìn đôi nam nữ đó.
Cô ấy cũng không muốn trùng hợp như vậy, nhưng cô ấy lại gặp bạn trai cũ Tần Vũ Nam trong cửa hàng này, còn có đối tượng khiến năm đó anh ta phản bội là Hàn Phương.
Người đàn ông mà trước đây từng thích năm năm, bây giờ xem ra cũng chẳng còn gì hơn thế.
Cô ấy đến cửa hàng này mua kim cương, không phải mua nhẫn kim cương dùng cho đám cưới. Cô ấy cũng không mất giá tới mức đến cửa hàng thực thể để mua nhẫn cưới.
Trong mắt cô, ở cửa hàng này những viên kim cương có chất lượng cao đều tập trung vào khoảng một hoặc hai carat, nhưng tất cả đều là kim cương vỡ.
Ngay cả khi nhà họ Triệu không mua được, không cần dựa vào Phó Thành Đô thì chuyện mua viên kim cương vỡ này cũng dễ dàng như động vào ngón tay của cô ấy vậy.
Trong đáy mắt của cô hiện lên một tia châm biếm, cô nhìn Tần Vũ Nam từ trên xuống dưới, cẩn thận suy xét, từ ngoại hình đến gia thế, đến vóc người nữa, còn có… ánh mắt của cô dừng lại ở chỗ quần của Tần Vũ Nam.
Cô cũng không biết tại sao trước đây đầu óc của bản thân lại mê muội như vậy.
Nếu như bây giờ người phụ nữ ở bên cạnh Tần Vũ Nam là cô ấy thì cô ấy thà ôm nỗi hận và sự hổ thẹn xấu hổ mà chết đi.
Cô cảm thấy mắt mình bị mù rồi mới không cần Phó Thành Đô, phí cả tuổi thanh xuân của mình vì người đàn ông phượng hoàng vừa nghèo vừa cặn bã này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT