Lúc Lê Đình Tuấn nắm tay dẫn Kiều Phương Hạ đi đến chỗ ngồi trống bên cạnh Phó Viễn Hạo, Phó Viễn Hạo nhìn thấy hai người cùng nhau đến làm cho công cụ thỏa mãn khỏi phải nói luôn.

Vô Nhật Huy sẵn tiện bế Đình Trung vào chỗ ngồi bên cạnh Kiều Phương Hạ rồi sau đó đi ra.

Lục Đình Nam đến muộn vài phút, nhìn một vòng xung quanh thì thấy có một vị trí trống bên cạnh Đình Trung gần Phương Hạ nên anh ấy đến đó ngồi xuống.

“Cậu!” Cái miệng ngọt ngào của Đình Trung gọi.

Lục Đình Nam thuận tay bế Đình Trung lên rồi liếc nhìn sang Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bỏ khăn quàng cổ ra, nhìn Lục Đình Nam cười rồi chào anh ấy một tiếng: “Chào anh Lục!”

Mấy ngày nay Lục Đình Nam vẫn luôn ở nước ngoài để phá án, tuy đã biết được chuyện Kiều Phương Hạ gặp chuyện không may từ Phó Tình nhưng lại không có thời gian quay trở lại thăm cô, sớm hôm nay anh ấy mới trở về đội.

Đúng lúc anh được Phó Viễn Hạo mời tới đây dùng cơm, anh ấy không hề từ chối, anh xử lý hết các công việc trong tay rồi chạy đến đây.

Thấy vẻ mặt của Kiều Phương Hạo vẫn ổn, nhìn cô cũng không còn gầy như thế nữa nên sự lo lắng trong lòng lúc này mới có thể thả lỏng.

Bên cạnh Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn đang nhỏ giọng kể gì đó với Phó Viễn Hạo, thấy Lục Đình Nam đến rồi nhìn Lục Đình Nam ngồi chỗ bên cạnh Đình Trung, gần Kiều Phương Hạ, con người của anh có hơi tối lại một chút.

Lục Đình Nam đang còn khách sáo với Kiều Phương Hạ, Đình Trung ngồi trong lòng anh ấy thấy Lê Đình Tuấn đang nhìn về phía bọn họ chằm chằm, vẻ mặt có hơi khó coi.

Nhưng mà chuyện Lệ Đình Tuấn không cho phép bất kỳ người đàn ông nào có mối quan hệ thân thiết với Kiều Phương Hạ thì Đình Trung cũng biết rất rõ.

Tuy cậu bé không hiểu rõ vì sao Lục Đình Nam là cậu của cậu bé cũng không thể gần gũi với Kiều Phương Hạ, bởi vì cậu nhỏ Phó Thành Đô và Kiều Phương Hạ cũng có nói chuyện với nhau nhưng Lê Đình Tuấn cũng chưa hề có vẻ mặt khó chịu.

Cậu bé suy nghĩ một hồi cũng vẫn cảm thấy không hiểu.

Đúng lúc Lê Đình Tuấn đã nói chuyện với Phó Viễn Hạo, anh liếc nhìn Đình Trung.

Đình Trung lập tức tuột ra khỏi lồng ngực Lục Đình nam, chủ động chạy tới bên cạnh Lê Đình Tuấn, kéo áo anh lắc qua

lắc lại, ngây ngô nói: “Ba ơi, con muốn ngồi với ông cố”

“Được!”

Lệ Đình Tuấn ung dung gật đầu một cách tỉnh bơ, anh đứng dậy bế Đình Trung thả vào chiếc ghế bên cạnh Phó Viễn Hạo rồi hôn mạnh lên mặt cậu một cái.

Đột nhiên anh cảm thấy rằng sau này mình nên đối xử với con trai tốt hơn một chút.

Anh đứng dậy, đi tới ngồi vào chỗ của ban nãy của Đình Trung, giữa hai người Lục Đình Nam và Kiều Phương Hạ. Ngồi xong anh quay sang nhìn Lục Đình Nam, thản nhiên hỏi: “Anh trở về từ bao giờ thế? Sao không nghe anh nói gì hết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play