Cô đắn đo một hồi rồi hỏi Triều Mai Hoàng: “Bởi vì mấy năm trước chị không ở bên cạnh anh ấy nên chị không biết rốt cuộc giữa anh ấy, Tô Minh Nguyệt và Tống Thanh Hào là có chuyện gì. Em có biết không?”
“Anh hai và Tô Minh Nguyệt…” Triệu Mai Hoàng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thật ra em cũng không rõ ràng lắm. Dù sao về vấn đề tình cảm thì người trong cuộc mới rõ ràng nhất. Hơn nữa em cũng không thường gặp anh hai”
“Nhưng có một chuyện mà em biết rõ đấy. Đó là lúc trước Tô Minh Nguyệt vẫn luôn ở Hoàng Gia. Còn có một lần em ăn cơm ở chỗ ông nội Phó, vừa hay anh hai cũng ở đó. Ông nội Phó nói với anh ấy, nói gì mà anh hai không nên tự trách về chuyện Tống Thanh Hào, nói Tô Minh Nguyệt không phải vợ của anh ấy, hai người chung thì còn ra thể thống gì”
Kiều Phương Hạ bình tĩnh nghe Triệu Mai Hoàng nói xong: “Vậy Lê Đình Tuấn đáp lại như thế nào?”
Triệu Mai Hoàng liền trả lời: “Lúc đó anh hai không nói câu nào cả, sắc mặt u ảm. Vốn dĩ em cũng hơi sợ anh ấy. Em cảm giác lúc đó suýt chút nữa bọn họ đã làm rùm beng lên cơ. Sau khi im lặng thật lâu thì anh ấy chỉ nói đó là chuyện của anh ấy, anh ấy sẽ tự giải quyết tốt, không liên quan đến người khác, xong rồi bỏ đi mất.”
“Cho nên những lời em nói là thật. Em cũng không hiểu là bởi vì Tống Thanh Hào gặp chuyện không may nên anh ấy mới đối xử tốt với Tô Minh Nguyệt, hay là bởi vì anh ấy thích Tô Minh Nguyệt”.
Những lời của Triệu Mai Hoàng cũng chính là nghi ngờ trong lòng Kiều Phương Hạ.
Cô đắn đo một hồi rồi lại hỏi: “Còn Đình Trung thì sao? Em có biết Đình Trung xảy ra chuyện gì không?”
“Đình Trung?” Triều Mai Hoàng hơi khó hiểu: “Em không hiểu câu hỏi của chị låm?”
Kiều Phương Hạ nhìn cô ấy, Triệu Mai Hoàng cũng nhìn cô, không biết tại sao đang yên đang lành Kiều Phương Hạ lại hỏi Đình Trung làm gì.
Đúng lúc này, máy tính của Triệu Mai Hoàng vang lên thông báo tin nhắn Messenger. Triệu Mai Hoàng nhanh chóng quay lại nhìn.
Cô ấy không để ý nên tách trà lài trong tay văng về phía Kiều Phương Hạ.
Trà lài vừa mới rót chưa được bao lâu, Triệu Mai Hoàng liền kêu lên sợ hãi, vội vàng đứng dậy dọn dẹp cho Kiều Phương Hạ: “Chị không bị phòng chứ?”.
Cô ấy còn chưa kịp lau sạch cho Kiều Phương Hạ thì từ bên cạnh bỗng nhiên có cánh tay vươn tới mạnh mẽ đẩy cô ấy ra.
“Em có sao không?” Lê Đình Tuấn nắm lấy bàn tay vừa bị trà đổ vào của Kiều Phương Hạ, lo lắng hỏi.
Kiều Phương Hạ thấy Lê Đình Tuấn bất ngờ xuất hiện cũng có chút sững sờ.
“Em xin lỗi anh hai, em không cố ý..” Triệu Mai Hoàng thấy Lê Đình Tuấn trở về, vội vàng xin lỗi.
Lệ Đình Tuấn chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm mu bàn tay bị bỏng đến hồng lên của Kiều Phương Hạ mà không hề quan tâm đến Triệu Mai Hoàng. Anh lại nhìn thêm vài lần rồi lo lắng ôm cô về phòng trước khi cô kịp lên tiếng.
“Tôi tự đi được. Tôi không sao hết, nước cũng không nóng lắm. Triệu Mai Hoàng cũng không cố ý” Kiều Phương Hạ mất tự nhiên lí nhí trong lồng ngực anh.
Như Lê Đình Tuấn giống như không nghe thấy, ôm cô lên lầu.
Kiều Phương Hạ chỉ kịp quay đầu lại nhìn Triêu Mai Hoàng bị Lệ Đình Tuấn đẩy ngã ngồi trên ghế.
Anh vừa đặt cô lên giường thì cô lại nói một câu: “Triệu Mai Hoàng chỉ sơ ý”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT