Khóe miệng cô ta khẽ mấp máy, lại không dám lên tiếng,
chỉ ra vẻ đáng yêu đi đến phía trước, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Khoảnh khắc xe khởi động, Lê Đình Tuấn tiện tay lấy chiếc máy tính ở bên cạnh và cắm một sợi dây cáp vào máy tính, cũng không biết anh đang thao tác những gì.
Bên trong xe, ngoại trừ âm thanh gõ bàn phím và tiếng máy tính đang hoạt động, không còn âm thanh nào khác.
Kiều Diệp Ngọc yên lặng ngồi ở ghế phó lại được một lúc, không nhịn được quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn hơi cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Mặc dù trên khuôn mặt hiện lên biểu cảm không kiên nhẫn, nhưng khuôn mặt này, Kiều Diệp Ngọc nhìn một lần động lòng một lần.
Từ lần đầu tiên cô đi theo Kiều Phương Hạ đến nhà họ Lệ thăm viếng. Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Đình Tuấn, cô ta đã thích Lệ Đình Tuấn rồi.
Khi đó, Lê Đình Tuấn vẫn chưa có địa vị hiển hách giống như bây giờ. Cô chỉ cảm thấy Lê Đình Tuấn rất đẹp trai, cảm xúc này dần dần lên men, cô ta bắt đầu ghen tỵ với Kiều Phương Hạ, căm ghét Kiều Phương Hạ.
Cô ta cho rằng mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà họ Kiều, sẽ phải chịu khổ ở nhà họ Lệ. Dù sao Lệ Quốc Chiến vẫn luôn không hề cho An Phương Kiều một danh phận. Nhưng càng về sau, trong lòng
cô ta càng hiểu rõ, Lê Đình Tuấn đối xử với Kiều Phương Hạ rất đặc biệt. Anh lạnh lùng với người khác, duy nhất Kiều Phương Hạ thì không.
Cô ta cũng hy vọng bản thân có thể có một người anh trai không cùng huyết thống giống như vậy, nuông chiều cô ta, yêu thương cô ta.
Nhưng mà cô ta không phải Kiều Phương Hạ. Trong mắt Lệ Đình Tuấn chưa từng có cô ta, cho nên cô ta chỉ có thể nghĩ mọi cách, dùng cách riêng tiếp cận Lê Đình Tuấn.
Giá như Kiều Phương Hạ chết ở nước ngoài thì tốt rồi. Nhưng cô ta cứ không chết.
Kiều Diệp Ngọc nhớ về chuyện ba ban năm trước, trong lòng càng tức giận hơn.
Cô ta đang muốn thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, bất thình lình, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên nhướng mắt nhìn cô ta.
Kiều Diệp Ngọc suýt nữa không ngụy trang được cảm xúc của mình, khựng lại một chút, sau đó vờ như đang giật mình.
Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ra, bỗng nhiên, thấp giọng mở miệng nói: “Điện thoại”
“Hả?” Kiều Diệp Ngọc lại ngây người tiếp.
“Điện thoại của cô, đưa cho tôi” Lê Đình Tuấn giơ tay
phải về phía cô ta, đáy mắt mang theo vài phần sắc bén.
Kiều Diệp Ngọc đột nhiên nhớ đến trước kia ở nhà họ Lệ, Kiều Phương Hạ biết được mật mã điện thoại của cô ta, khôi phục tất cả các thông tin mà cô ta đã xóa trong điện thoại.
Cô ta nhìn Lê Đình Tuấn không lên tiếng, lưỡng lự một lúc rồi vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, chậm chạp đưa đến tay Lệ Đình Tuấn.
“Đưa túi luôn” Lê Đình Tuấn nhận lấy điện thoại, đồng thời nhìn chằm chằm cô ta, thấp giọng nói tiếp với cô ta.
Chẳng mấy chốc người trong hội trường đã đi gần hết.
Phân hội trưởng đặt micro xuống nhìn về phía Tống Vy: “Cô theo tôi tới văn phòng một chuyến, tôi có thứ muốn đưa cho cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT