Lệ Đình Tuấn không chịu trả lại điện thoại cho cô, dù thế nào đi chăng nữa cũng không trả lại, nói nhiều với anh thì cũng lãng phí lời nói mà thôi.
Lê Đình Tuấn ngồi xổm trước mặt cô.
Trong phòng tắm sương mù bốc hơi nghi ngút, anh đưa tay cởi quần áo của cô ra rồi ném sang một bên.
Khi anh dùng khăn lông thấm nước nóng lau đến chỗ bụng dưới của Kiều Phương Hạ thì động tác của anh hơi dừng lại.
Trên bụng dưới của Kiều Phương Hạ có một vết thương nhỏ, anh biết rằng vết thương này là do năm đó cô khó sinh Đình Trung nên phải sinh mổ.
Lúc đó Đình Trung còn chưa đầy tháng, chưa đến hai kilogram, vì vậy vết mổ cũng rất nhỏ.
Ngón tay cái của anh chạm vào và nhẹ nhàng xoa nó vài lần.
Một lúc lâu sau, anh không nhịn được nên nhẹ nhàng thở dài.
Bây giờ trong lòng cô còn rất hận anh đúng không? Nếu không thì tại sao lại trút hết tức giận lên người con trai của họ chứ? Người làm sai là anh, không phải con trai của họ, vừa rồi con trai khóc lóc như vậy cô cũng không chút động lòng. Không phải cô đang trừng phạt đứa con, mà là cô đang trừng phạt anh.
Ngay lập tức Kiều Phương Hạ nắm lấy ngón tay của Lệ Đình Tuấn, cô không muốn để anh tiếp tục chạm vào nó nữa.
Anh càng chạm vào sự việc của ba năm trước, tâm lý của Kiều Phương Hạ càng mâu thuẫn mạnh mẽ hơn, nhất là khi cô vừa mất đi đứa con thứ hai.
Lúc này ngay cả khi nhìn anh, cô cũng cảm thấy phiền chán.
Hai người giằng co vài giây, Lê Đình Tuấn không cưỡng ép nữa, anh rút tay mình ra khỏi tay của cô và tiếp tục lau phần còn lại trên cơ thể có một cách cẩn thận.
Sau khi lau xong hai lần, anh cúi người và bồng cô quay trở lại giường. Khi anh đưa tay giúp cô kéo chăn bông, đột nhiên anh cúi đầu hôn nhẹ lên vết mổ ở bụng dưới của cô.
Cả người của Kiều Phương Hạ đều cứng đờ.
Thế nhưng vào lúc này trong lòng cô chỉ có cảm giác chán ghét anh, tâm trạng mâu thuẫn càng ngày càng mãnh liệt.
truyện kiếm hiệp hayLệ Đình Tuấn chỉ dừng lại vài giây, sau đó anh buông ra, tiếp tục đắp chăn cho cô.
Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu, sau đó cô nhìn anh xoay người đi tới cửa, đột nhiên cô thấp giọng mở miệng kêu anh: “Lệ Đình Tuấn”.
Lệ Đình Tuấn đang nắm tay cầm cửa thì dừng lại, anh quay đầu nhìn cô.
Vẻ mặt của Phương Kiều Hạ rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nói với anh: “Ba năm trước, khi anh để tôi một mình ở trong bệnh viện, anh rất hận tôi đúng không?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT