Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, việc mà cô bé không muốn làm, cho dù là Kiều Phương Hạ có ép thì vô ích.
“Tôi không có ép cô bé” Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Chỉ là ba cũng không hy vọng đứa con gái nhỏ của mình ở bên ngoài không có nơi nương tựa, phải ăn nhờ ở đậu.”
Kiều Phương Hạ không khỏi cười nhạt: “Anh không cần thiết phải lấy ba ra mà nói, ba lại càng không muốn nhìn thấy, hẳn là anh lấy con gái nhỏ của ông ta như một lợi thế để áp chế tôi”
Lệ Đình Tuấn biết hiện tại bản thân nói gì cũng là sai.
Nhưng hiện tại An Dương ở với Cố Dương Hàn thì làm sao mà anh có thể yên tâm?
“Phương Hạ” Anh không khỏi hơi nhíu mày.
Thang máy ở trước mặt đến rồi, và Kiều Phương Hạ cũng không để ý đến anh nữa mà đi vào trước.
Phó Viễn Hạo vẫn đang đợi ở dưới lầu, Kiều Phương Hạ không lên xe của Lệ Đình Tuấn mà đi thẳng lên xe của Phó Viễn Hạo.
Phó Viễn Hạo biết Kiều Phương Hạ đang giận, cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Kiều Phương Hạ, lập tức kêu người đem vài chiếc đệm êm lên xe để cho Kiều Phương Hạ ngồi được thoải mái Trên đường, Phó Viễn Hạo nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Kiều.
Phương Hạ, thậm chí không cho phép nhân viên bảo vệ ở phía trước nói chuyện, để cho Kiều Phương Hạ ở trên xe được nghỉ ngơi nhiều hơn Đến nhà họ Phó, căn phòng ở trên lầu sớm đã được dọn dẹp xong, Lệ Đình Tuấn đã đứng ở cửa sớm hơn một chút, định bế Kiều Phương.
Hạ lên lầu nhưng Kiều Phương Hạ không cho anh chạm vào người cô.
Phó Viễn Hạo căn dặn người giúp việc bên cạnh, nói nhỏ: “Mau đỡ nó lên lầu trước”
Kiều Phương Hạ cả đêm không ngủ, cơ thể lại rất yếu, sau khi chạm vào tấm chăn có xông tinh dâu cỏ huân thì không lâu sau đã chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối rồi Cô nhẹ nhàng xoay người ở trên giường, vừa định ngồi dậy lấy ly giữ nhiệt để uống nước, chợt nhìn thấy một bóng người nhỏ bé năm ở mép giường.
Cô sửng sốt một lúc, dựa vào ánh đèn đường hắt vào từ ngoài cửa sổ, cô mới nhận ra đó là Đình Trung.
Tuy rằng trong phòng rất ấm, nhưng nhiệt độ không vượt quá hai mươi độ. Đình Trung ngồi dưới đất, nép ở mép giường ngủ thiếp đi, không có gì đắp lên trên người.
Kiều Phương Hạ cũng không biết làm sao mà cậu bé vào được đây, im lặng một lúc, cô đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy vai của Đình Trung, định ôm cậu bé lên giường để ngủ.
‘Vừa mới chạm vào người thì đột nhiên Đình Trung tỉnh giấc, mắt lim dim ngước nhìn Kiều Phương Hạ.
“Mẹ ơi…” Hai người nhìn nhau, Đình Trung lập tức ngoan ngoãn gọi cô.
Đình Trung nghe nói em gái ở trong bụng của Kiều Phương Hạ không còn nữa, chảy rất nhiều máu, còn làm phãu thuật nữa, cậu rất đau lòng Kiều Phương Hạ nên muốn thăm Kiều Phương Hạ. Nhưng người lớn lại không cho phép, cho nên cậu mới lén vào trong đây.
Lúc vào đây thì Kiều Phương Hạ đã ngủ rồi, thế nên cậu mới ngồi dưới đất, dựa vào mép giường đợi Kiều Phương Hạ tỉnh dậy. Nhưng đợi rất lâu mà Kiều Phương Hạ vẫn chưa dậy, cuối cùng cậu đợi đến ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT