Lúc Kiều Phương Hạ mới vừa biết mình mang thai thì khẩn trương, tay chân luống cuống, sau đó lại mừng như điên, kế đến là thất vọng đến tuyệt vọng, toàn bộ quá trình đó Đường Nguyên Khiết Đan đều chứng kiến, Tô Minh Nguyệt kích động Kiều Phương Hạ cũng chịu đựng được, cô ấy cho rằng sẽ không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Đây là lần thứ hai Kiều Phương Hạ vì Lê Đình Tuần sinh non.

Đường Nguyên Khiết Đan chỉ vào Lê Đình Tuấn, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: “Tên khốn nhà anh hiểu cho rõ, tôi với mẹ tôi đến đây không phải vì anh yêu cầu chúng tôi đến mà là chúng tôi đau lòng vì chị ấy”

“Anh là loại người đã máu lạnh lại còn tự xem mình là cái rốn của vũ trụ, đưa trẻ không còn là đáng đời anh, vì anh vốn không xứng được Phương Hạ tha thứ.”

“Chẳng lẽ anh không biết, anh tiếp tục ở lại đây chỉ khiến chị ấy càng khổ sở

càng tuyệt vọng hơn sao? Cho nên anh ở đây là muốn diễn cái nét nặng tình cho ai xem?”

Lệ Đình Tuấn mím chặt môi mỏng, rũ mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan, đáy mắt dậy lên chút nóng nảy cùng hung ác nham hiểm.

“Vậy nên, cô vẫn thường ở sau lưng tôi, bàn tán về tôi trước mặt cô ấy như vậy.”

Anh nhẹ giọng hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.

“Có phải như vậy hay không thì đã sao? Tôi không sợ anh, anh muốn đánh thì đánh, dù gì thì tôi cũng không mang thai” Đường Nguyên Khiết Đan cười lạnh nói.

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Đường Nguyên Khiết Đan, nhẹ nhàng nói: “Nếu như không phải vì nể mặt Thẩm Viên Quân”

“Không cần”

Đường Nguyên Khiết Đan cả đời này cũng chưa bao giờ cứng cỏi như lúc này, nhướng mày nhìn anh một cách thờ ơ.

Cô ấy chỉ mong rằng qua lần này Kiều Phương Hạ có thể hiểu nên hay không nên rời xa Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan, một lúc lâu sau ánh mắt bình tĩnh trở lại.

“Cô nên hiểu rằng, cô không thích hợp ở bên cạnh cô ấy nữa”

Anh nhìn Đường Nguyên Khiết Đan hạ giọng nói.

Đường Nguyên Khiết Đan lại cười: “Phù hợp hay không, bản thân tôi rõ hơn ai hết, xin lỗi, anh nghĩ rằng anh đang nuôi một con chó biết nghe lời sao, nhưng tôi không phải. Không phải ai cũng đặt tiền lên hàng đầu”

Nói xong, cô ấy không để ý đến Lê Đình Tuấn nữa, quay người kéo theo Đường Nguyệt Anh đi về phía phòng bệnh của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không biết Đường Nguyên Khiết Đan và Đường Nguyệt Anh sẽ đến nên cô có chút sững sờ khi hai người bọn họ bước vào phòng.

Đường Nguyên Khiết Đan nhìn khuôn mặt nhỏ bé trở nên tái nhợt sau một đêm không ngủ của Kiều Phương Hạ, không nói gì, bỏ đồ trên tay xuống rồi tiến về phía trước ôm lấy Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ ngây người mất vài giây, rồi vòng tay ôm lấy Đường Nguyên Khiết Đan.

Cô cảm nhận được Đường Nguyên Khiết Đan đang run lên, rồi cô nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Em nhìn em xem, cũng có phải chuyện gì to tát đâu, chỉ làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi mà”

Đường Nguyên Khiết Đan chỉ ôm chặt lấy cô, không nói gì.

Mặc cho Lê Đình Tuấn phạt cô ấy thế nào, cô ấy cũng không hối hận, cô ấy không chịu được Kiều Phương Hạ phải chịu uất ức như vậy.

Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn hết hai bát cháo trắng do Đường Nguyệt Anh tự tay nấu, sắc mặt tốt hơn lúc nãy một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play