Hơn nữa xe của anh ta được trang bị thiết bị chống theo dõi tiên tiến nhất thế giới, ngay cả định vị vệ tinh cũng không theo dõi được.

Cô đã thử tất cả mọi cách nhưng đều không có kết quả.

Ngay cả cô cũng không tìm được, chứ đừng nói đến những người khác.

Cô đã gọi cho tất cả những người xung quanh Lê Đình Tuấn, những người mà anh tin tưởng, không ai biết, Phó Nhiên và anh rốt cuộc đã đi đâu.

Kết quả mà Cổ Dương Hàn nhận được từ chỗ Mặc Hàn Bảo cũng chính là câu trả lời, Lê Đình Tuấn và Phó Nhiên giống như đang bốc hơi khỏi thế giới.

Kiều Phương Hạ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm sự đột phá, ngồi trước máy tính, trên người mồ hôi cứ đổ từng lớp từng lớp.

Phía sau, Cố Dương Hàn bước vào nói nhỏ sau lưng cô cô: “Không cần tìm nữa đâu, em đang phạm tội đấy”

Hệ thống mà Kiều Phương Hạ xâm nhập được là hệ thống bí mật, nếu cô tiến thêm bước nữa nhất định sẽ toi đó.

Kiều Phương Hạ dường như không nghe thấy lời anh ấy nói mười đầu ngón tay cứ điên cuồng gõ trên bàn phím.

“Anh nói em đừng cố tìm nữa!” Cố Dương Hàn đột ngột giật chiếc máy tính, đập xuống đất.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn nhìn cô với sắc mặt điềm tĩnh nhẹ nhàng nói: “Con trai của Lệ Đình Tuấn ở đâu, nói cho anh biết.”

“Cậu bé vẫn mới là một đứa trẻ thôi” Kiều Phương Hạ chỉ biết lắc đầu.

Cố Dương Hàn lập tức cười với giọng điệu chế giễu: “An Dương cũng không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao, dùng cách mà người khác đã làm để đối xử lại với người đó, đây chính là thủ đoạn quen thuộc của Lê Đình Tuấn, anh hèn hạ một lần như vậy thì có sao chứ?”

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: “Anh ấy sẽ không làm hại An Dương đầu, cho dù anh ấy không thích trẻ con đi chăng nữa thì anh ấy cũng không thể nào làm hại An Dương”

Lúc cô vừa đến nhà họ Lệ, Lệ Đình Tuấn cho dù có hận cô, có ghét cô như vậy nhưng chưa hề đánh cô một lần nào, cô tin rằng Lê Đình Tuấn sẽ không mất trí mà đi hại một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi như vậy đâu.

Cố Dương Hàn nhìn Kiều Phương Hạ, xém chút nữa là buột miệng nói ra bí mật đó nhưng may là đã nuốt nó lại.

Bởi vì Kiều Phương Hạ đã mang thai, cô muốn sinh đứa bé này ra, nên anh sẽ không kích động cô.

Anh ấy nghiến răng nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: “Vậy em nói cho anh biết tại sao anh ta lại đem An Dương đi? Chẳng lẽ không phải là vì anh ta nghi ngờ An Dương là con gái của anh sao?”

“Chỉ cần anh ta có suy nghĩ này nhất định sẽ không buông tha cho An Dương đâu! Em là người hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, tính ghen tuông và sở hữu của anh ta mạnh như thế nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play