Hôm nay Cố Dương Hàn đến đây là vì Kiều Phương Hạ, những thứ khác có thể nói sau. Nếu như Cố Dương Hàn đã biết hết mọi chuyện thì cô chỉ còn cách nói thẳng.
“Vốn dĩ là không có ý định…” Cô cúi đầu đáp. Giọng nói của cô khiến trái tim của Cố Dương Hàn trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Nhưng anh hy vọng em có thể sinh nó ra. Cố Dương
Hàn dừng lại vài giây rồi nói với cô.
Kiều Phương Hạ sững sờ, cô ngước mắt lên nhìn Cổ Dương Hàn một lần nữa.
Cô cho rằng hôm nay Cố Dương Hàn đến đây để thuyết phục cô bỏ đứa trẻ, cô chưa từng nghĩ anh ấy sẽ khuyên cô sinh ra nó.
“Nếu như em chắc chắn không muốn đi cùng Lệ Đình Tuấn thì anh nguyện ý lấy em, anh nhất định sẽ coi đứa nhỏ này như con của mình.” Cổ Dương Hàn thở dài nhìn Kiều Phương Hạ nói.
Kiều Phương Hạ cảm thấy vô cùng choáng váng.
Cổ Dương Hàn duỗi tay ra nằm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kiều Phương Hạ, sau đó nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc nói: “Phương Hạ, anh tới đây để đưa em đi.”
Kiều Phương Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cô lập tức rút tay ra khỏi Cổ Dương Hàn, kiên quyết từ chối: “Không được.”
“Cho dù em có ý định sinh con hay không thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến anh được, như vậy là không công bằng với anh”
Đứa trẻ này là của cô và Lệ Đình Tuấn, An Dương đã liên lụy Cố Dương Hàn mấy năm nay rồi, cũng đã có một vài người phụ nữ đã từ bỏ Cố Dương Hàn vì họ không thể chấp nhận sự tồn tại của An Dương.
Cô không để con mình tiếp tục làm ảnh hưởng đến cuộc sống Cố Dương Hàn nữa, cô không muốn anh ấy bước lên vết xe đổ này. Cô và An Dương đã liên lụy tới Cố Dương Hàn lâu như vậy rồi, hai người họ không thể cứ mãi trì hoãn cuộc sống của anh ấy được.
“Phương Hạ, em nghĩ thế nào là công bằng cho hai người?” Cố Dương Hàn trầm giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời: “Em cảm chúng ta không có khả năng công bằng. Điều đầu tiên để hai người có thể ở bên nhau là phải có tình cảm, sau đó phải có trách nhiệm với tình cảm này.”
Nhưng cô hiểu rõ ràng tình cảm của cô dành cho Cố Dương Hàn không phải tình cảm nam nữ. Cô chỉ coi anh ấy là người thân trong gia đình mà thôi, nếu Cố Dương Hàn chỉ ở bên cạnh cô mà không kết hôn với người phụ nữ khác thì cô không thể chấp nhận được. Cô không thể ích kỷ như vậy.
“Nhưng đối với anh mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy em vui vẻ và khỏe mạnh ở bên cạnh là được, cho dù em không thích anh thì anh cũng muốn cố gắng hết sức để bảo vệ em, không để cho em bị tổn thương, đây chính là công bằng.”
“Từ trước đến nay, anh chưa từng ép buộc em cái gì cả. Anh có thể cam đoan sau này cũng sẽ không làm gì ép buộc em. Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh mà thôi, anh không muốn em ở bên Lệ Đình Tuấn tiếp tục chịu dày vò nữa”
Kiều Phương Hạ biết Cố Dương Hàn muốn tốt cho cô và muốn bảo vệ cô. Cho dù Cố Dương Hàn không nói những lời này, cô cũng có thể hiểu được anh ấy đang nghĩ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT