Vừa nãy Lệ Đình Tuấn nói với cô xe này vốn dĩ là sản xuất ra là vì cô, bây giờ thì cô tin rồi, vì người thường cũng không cần loại xe trang bị chống đạn cực cao như thế này.

Cô biết ý đồ Lệ Đình Tuấn tặng xe này cho Đường Nguyên Khiết Đan, bởi vì cô không có xe thường xuyên sẽ lái xe Đường Nguyên Khiết Đan ra ngoài.

Tuy rằng xe ba mươi tỷ nhưng đối với Lệ Đình Tuấn thì vẫn là mức giá thấp thôi, nhưng đối với người có tiền bình thường cũng rất đắt rồi, có thể bằng một chiếc RollsRoyce Phant đấy.

Quà tặng này của Lệ Đình Tuấn có hơi đắt tiền rồi.

Đường Nguyên Khiết Đan vuốt thân xe, đi vài vòng quanh xe, quyến luyến không rời, chỉ còn thiếu dáng vẻ uất ức gọi điện thoại kêu Lệ Đình Tuấn một tiếng bố thôi, khiến Kiều Phương Hạ đau hết cả đầu.

Nhưng mà việc đã tới nước này rồi còn có thể làm gì bây giờ? “Thích không?” Cô nhẹ giọng hỏi Đường Nguyên Khiết

Đan. Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu lại nhìn cô gật đầu như gà con mổ thóc.

Mặc dù chiếc xe lòe loẹt tính năng phức tạp chỉ sợ cả đời này Đường Nguyên Khiết Đan cũng sẽ không rõ cách dùng nhưng bên ngoài thực sự rất đẹp, Đường Nguyên Khiết Đan thích cũng là rất bình thường.

“Vậy giữ lại nhé?” Cô lại nói.

“Có thể chứ ạ?” Đường Nguyên Khiết Đan đắn đo một lát rồi cẩn thận hỏi lại cô: “Có phải rất đắt đúng không ạ?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ rồi đáp lại: “Cũng bình thường… So với cái xe lúc trước chị lái đắt hơn một tí”

Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ lúc trước chiếc xe mà Lệ Đình Tuấn để Kiều Phương Hạ lái trên đường hình như là hơn hơn ba tỷ thì lập tức thở ra vui vẻ trả lời: “Vậy cũng không đắt lắm! Em còn tưởng là mấy chục tỷ cơ!”

“Ừ” Kiều Phương hạ ngừng lại một lúc rồi gật đầu.

Cô cũng không nói dối thực sự chỉ đắt một tí, là một số lẻ thôi.

Bộ dáng vệ sĩ của Lệ Đình Tuấn ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ muốn nói lại thôi.

Kiều Phương Hạ cũng nhìn anh ta, vệ sĩ lập tức hơi cúi đầu không lên tiếng.

Kiều Phương Hạ thấy dáng vẻ cười ngây ngô của Đường Nguyên Khiết Đan mà nói: “Thích thì ký đi đã thanh toán tiền rồi.”

“Thật sự có thể sao ạ?” Đường Nguyên Khiết Đan lại xác nhận lần nữa.

“Nhận đi. Kiều Phương Hạ khẽ mỉm cười gật đầu với cô: “Em làm nội ứng cho Lệ Đình Tuấn lâu như vậy rồi, đây là thứ em nên có được mà”

“..” Đường Nguyên Khiết Đan sao cứ cảm thấy lời này không hay mấy thế nhỉ?

Nhưng mà dù sao Kiều Phương Hạ đã sớm nhìn thấu cô làm mật báo cho Lệ Đình Tuấn rồi, cô cũng không có ưu điểm nào chỉ là mặt dày thôi.

“Em cũng không thích cướp của người khác, anh ta vốn dĩ phá hoại xe của em thì nên bồi thường, lát nữa trả anh ta ba tỷ vậy”

Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói thầm vừa vui vẻ nhận hợp đồng và bút mà vệ sĩ đưa tới, ký tên mình ở mặt sau cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play