*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xe của Đường Nguyên Khiết Đan đã bị tôi báo hỏng, vô dụng” Lệ Đình Tuấn lập tức bình tĩnh trả lời.

Vô Nhật Huy nhìn thấy dáng vẻ cậu hai nhà mình nói dối mà không đỏ mặt thở phì phò, không khỏi cong môi lên.

“Anh lái xe đó về đi, Đường Nguyên Khiết Đan muốn chiếc xe này”

Kiều Phương Hạ kiên quyết đáp lại, không cho anh một tia cứu vãn đường sống. Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây nói: “Tôi cho em xem bộ dạng chiếc xe hỏng nhé?” Trong khi nói chuyện, anh liếc Vô Nhật Huy.

Vô Nhật Huy hiểu ý, lập tức cầm lấy chìa khóa xe của Đường Nguyên Khiết Đan trên bàn Lệ Đình Tuấn xuống lầu.

“Em chờ tôi vài phút.”

Lệ Đình Tuấn tiếp tục hướng vào điện thoại nói.

Kiều Phương Hạ chắc chăn Lệ Đình Tuấn đang nói dối, dù chờ vài phút vẫn là mấy giờ, anh cũng không thể thay đổi sự thật là Lệ Đình Tuấn đã cố tình tặng Đường Nguyên Khiết Đan một chiếc xe mới.

“Không cần, anh lái chiếc xe hỏng về đi. Nếu không sửa được, tôi sẽ tự mua một chiếc xe mới cho em ấy



Bọn họ đang nói về vấn đề chiếc xe, anh lại hỏi cô ăn tối chưa.

“Ăn gì rồi?”

Lê Đình Tuấn ở đầu bên kia điện thoại lại thở dài hỏi

Kiều Phương Hạ cảm thấy mình đã nói rõ ràng rồi, không muốn nói chuyện với anh nữa, lập tức cúp máy. Vừa lúc Đường Nguyệt Anh đã nấu xong vài món, Đường Nguyên Khiết Đan giúp bưng ra, Kiều Phương Hạ thuận tay chụp một bức ảnh gửi cho Lệ Đình Tuấn: “Hài lòng chưa?”

Lệ Đình Tuấn phóng to bức ảnh, nhìn vài lần thấy tay nghề của Đường Nguyệt Anh đúng là không tệ lắm. Đều là món thích ăn, nhưng mà bây giờ Kiều Phương Hạ đang mang thai, phải ăn lúc vừa làm ra.

“Nếu đã xem các món ăn rồi thì anh Lệ làm ơn hãy trả lại xe cho chúng tôi đi”Vô Nhật Huy ở dưới lầu giải quyết vấn đề xong thì gửi một bức ảnh, Lệ Đình Tuấn tiện tay gửi cho Kiều Phương Hạ, hỏi cô: “Vẫn muốn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play