Kiều Phương Hạ bây giờ còn đang giận anh. Tính tình cô là thích mềm không thích cứng điển hình. Anh dĩ nhiên không thể cưỡng bách cô. Hơn nữa, còn có khả năng làm tổn thương đến con của bọn họ.

“Tin tức bị đè xuống rồi chứ?” Anh trầm giọng hỏi Vô Nhật Huy.

Ngay sau đó, Vô Nhật Huy gật đầu trả lời: “Vâng, đè xuống rồi.”

“Truyền thông bên kia cho là mợ chủ bị bệnh phụ khoa. Nhưng tôi nhìn cái mợ chủ cầm trên tay có chút quen mắt, có chút giống như là kết quả siêu âm B tôi mới ngay lập tức cho người đi điều tra lưu trữ kết quả trong máy, in ra

“Cậu hai yên tâm, chuyện mợ chủ mang thai trước mắt không có ai biết!”

May mắn là Vô Nhật Huy phát hiện.

Lệ Đình Tuấn hít sâu mấy cái, điều chỉnh hô hấp, mãi sau, nói: “Làm thủ tục xuất viện cho tôi, lập tức!”

Ngày hôm sau, đài truyền hình.

Hà Vận căn cứ theo lịch trình của người khác, thảo luận cùng với Kiều Phương Hạ thời gian quay hình tập đầu tiên.

“Nếu như ngày hai mươi hai em không quay lại quay hình thì cũng có thể đẩy đến ngày hai mươi sáu. Ngày hai mươi Chu Thoại Mỹ có thể phải trở về tham dự một tiệc rượu, cô ta nói vừa đi vừa về quay rất cực..” Hà Vân vừa cùng với Kiều Phương Hạ thấp giọng bàn bạc, vừa đi đến trước thang máy.

“Cảm ơn chị Vận” Kiều Phương Hạ gật đầu một cái, nhẹ giọng nói với Hà Vận.

“Không cần nói cảm ơn. Chính là vì nể mặt chị Đường nên chị chiếu cố em một chút cũng là phải thôi. Cô ấy là sư phụ dẫn tôi vào ngành” Hà Vận cười một tiếng, trả lời.

Hai người đang nói chuyện, thang máy trước mặt dừng lại.

Hà Vận tiếp tục cùng Kiều Phương Hạ bàn bạc vấn đề sắp xếp kịch bản tiếp theo của chương trình, cúi đầu đi nhanh vào thang máy trước.

Xoay người, mới phát hiện Kiều Phương Hạ đứng yên ở bên ngoài thang máy, không theo vào.

“Sao không vào đi?” Hà Vận hơi nhướn chân mày, kỳ quái hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play