Mới vừa đi đến bãi đỗ xe, trùng hợp nhìn thấy xe của Thẩm Viên Quân đứng ở bên cạnh, đi xuống xe.
Thẩm Viên Quân có vẻ mỏi mệt, hai người chào hỏi nhau, Thẩm Viên
Quân lập tức dừng lại, xoay người đi đến chỗ cô.
“Sớm như vậy mà ra cửa rồi sao?” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta cười, hỏi.
Thẩm Viên Quân thở dài, trả lời: “Anh mới từ bệnh viện trở về.”
“Làm sao vậy?” Kiều Phương Hạ sửng sốt, rồi nhìn Thẩm Viên Quân, hỏi ngược lại.
“Không phải anh, anh không sao” Thẩm Viên Quân lập tức thấp giọng trả lời.
Dừng một chút, mới nói tiếp: “Anh ấy bệnh rồi, đang nằm viện. Tối hôm qua là anh đưa anh ấy vào viện”
Kiều Phương Hạ nhìn anh, không lên tiếng.
Cô biết Thẩm Viên Quân đang nói Lê Đình Tuấn.
Sau một lúc lâu, lại cười, hỏi ngược lại: “Anh có từng nghe qua câu chuyện của sói chưa? Bệnh rồi thì sao chứ?”
Hẳn là sẽ có rất nhiều người xếp hàng đi chăm sóc anh rồi, có liên quan gì đến cô chứ?
Hơn nữa, Lê Đình Tuấn thích giả bộ đáng thương để xin cô quay lại lắm, những chiêu trò này đã không chỉ một lần rồi.
Nàng sẽ không mắc bẫy nữa đâu.
Hai người khi nói chuyện, Đường Nguyên Khiết Đan đã thu dọn xong đồ đạc.
Kiều Phương Hạ không muốn cùng Thẩm Viên Quân nói sâu về chuyện của Lê Đình Tuấn nữa nên quay đầu lên xe.
Thẩm Viên Quân thấy Đường Nguyên Khiết Đan đến, cũng không tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa.
Hơn nữa Kiều Phương Hạ rõ ràng là không muốn lo cho Lê Đình Tuấn.
“Cô bé muốn chạy bộ à?” Anh ta miễn cưỡng nhìn Đường Nguyên Khiết Đan cười, hỏi cô ấy.
“Liên quan gì đến anh chứ.” Tâm trạng của Đường Nguyên Khiết Đan có chút không tốt, nói chuyện tự nhiên cũng nóng nảy.
“Mới sáng ra mà đã ăn hỏa dược rồi à?” Thẩm Viện Quân nhíu mày.
Đường Nguyên Khiết Đan trước khi đóng của xe còn quay lại nhìn anh, cười lạnh nói: “Anh cũng không phải thứ tốt lành gì.
“?” Thẩm Viên Quân có chút hoang mang.
Anh ta làm gì rồi? Tại sao lại là đồ xấu?
“Đi thôi” Đường Nguyên Khiết Đan không muốn nói nhiều với bạn tốt Lệ Đình Tuấn, cô mạnh bạo đóng cửa lại rồi nói với tài xế.
Thẩm Viên Quân sau này lui lại mấy bước, hít khói bụi xe.
Cảm tình anh ta không được từ bên nào cả, trước đó lo cho Lệ Đình Tuấn thì không ai nói tốt anh ta một câu nào, quay đầu lại còn phải bị cô bé này chửi nữa.
Kiều Phương Hạ thấy Đường Nguyên Khiết Đan đem cơn tức đều quăng lên người Thẩm Viên Quân, biết cô ấy bởi vì lo lắng cho mình, nên cười, nói: “Anh ta chọc tức em sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT