Cô ta thở không nổi, hồi sau lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhíu mày nhìn cô ta, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Cô không chỉ lừa dối anh, mà còn tính toán anh nữa.
Đây chính là cái mà cô ta nói, tình cảm hơn 20 năm, cái mà nói muốn chia sẻ với anh, cái mà thương sót anh.
Cái mà anh nhìn thấy, chỉ có dã tâm của Tô Minh Nguyệt, muốn tiếp cận anh, muốn trở thành chị Lệ thôi.
“Đình Tuấn! Không phải như thế đâu Đình Tuấn! Anh nghe em giải thích đi!” Cô ta đưa tay nắm lấy áo của Lê Đình Tuấn, lắc đầu cầu xin anh.
Lệ Đình Tuấn nhìn về hướng Kiều Phương Hạ dưới đài rồi lui vài bước rời khỏi, nhìn Tô Minh Nguyệt trầm giọng nói: “Buông ra”
“Đình Tuấn, em nhìn thấy anh hai năm nay quá mệt rồi, em thực sự..”
Tô Minh Nguyệt khóc lóc giải thích với anh.
Lê Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, đưa tay lên hát cô ta qua một bên, “Không cần phải nói nữa, Tô Minh Nguyệt, cô thực sự, làm cho tôi cảm thấy kinh tởm lắm rồi”
Như là vừa nuốt sống một con ruồi vậy, cái cảm giác muốn nhả mà nhả không ra.
“Hơn nữa, cuối cùng thì tôi cũng hiểu, cô không phải không thích Thanh Hào, mà là trong lòng cô có một cán cân, cô cảm thấy nhà họ Tống không xứng với sự cao quý của cô.”.
Tô Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn anh, ngơ ngác cả người.
Sao anh lại có thể nói như vậy? Tình cảm cô ta đối với anh trước giờ, trong mắt anh lại là thế sao? Chỉ là vì thỏa mãn lòng chuộng hư vinh của cô ta thôi sao?
Cô ta nhìn Lê Đình Tuấn xoay người muốn đi tìm Kiều Phương Hạ, liền gượng sức bò tới nắm chặt tay Lê Đình Tuấn không cho anh đi, rồi thét to: “Không phải!”
“Lệ Đình Tuấn, anh có thể nghĩ em không được tích sự gì cả! Nhưng anh không được sỉ nhục tình cảm của em dành cho anh! Em từ lúc 5 tuổi đã muốn làm vợ anh rồi! em.”
“Đủ rồi! Những lời mà cô nói chỉ là tự khiến cô cảm động thôi!” Lệ Đình Tuấn không đợi Tô Minh Nguyệt nói xong, nghiến răng nhìn cô nói.
Trước kia Lê Đình Tuấn cảm thấy con gái xuất thân trong gia đình có điều kiện, kiêu ngạo chút cũng không sao, con gái vốn dĩ là phải được nuông chiều, tầm nhìn xa chút, cũng có thể biết làm sao để bảo vệ được mình.
Nhưng là Tô Minh Nguyệt khiến anh lần đầu tiên có suy nghĩ là anh sai rồi.
Vincent bên cạnh thấy tình hình đã náo đến mức không thể giải quyết được nữa, nhíu mày nói nhỏ với anh: “Cậu Đình.”
Lệ Đình Tuấn biết chính mình đang làm gì, cũng biết đêm nay đã hoàn toàn bị Tô Minh Nguyệt làm hỏng.
Anh nhìn thấy những ánh mắt và nghị luận của quan khách nhìn về phía họ, anh hít thật sâu một hơi cho bình tĩnh lại, rồi nói với bảo vệ: “Đưa cô Tô ra ngoài”
“Vâng”
“Mợ chủ đang ở trên xe với tôi rồi” Điện thoại nhận được tin Vô Nhật Huy gửi đến.
Lệ Đình Tuấn đọc tin nhắn, lúc này mới bình tĩnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT