*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Phương Hạ đã nói, đêm nay cô sẽ đến.

Anh cũng bắt gặp Kiều Phương Hạ mua quà cho đứa nhỏ, Kiều Phương Hạ là người đã nói chắc chắn sẽ giữ lời, cho nên, cô sẽ đến.

Chỉ cần Đình Trung vui vẻ, chỉ cần có thể thỏa mãn ước nguyện của nó, hết thấy mọi chuyện đều đáng giá.

Những người khác không quan trọng.

Thời gian trôi qua, màn đêm dần buông xuống.

Đình Trung không biết đã ngồi ở cửa đợi bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh làm ửng đỏ, đôi mắt gần như khép chặt, nhưng cửa sau vẫn không thấy ai xuất hiện.

Người hầu tìm được Đình Trung, đưa tay bế cậu đứng lên: “Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại ngồi đây? Có muốn ăn bánh ngọt không?”

“Chờ một chút!” Đình Trung bỗng xốc lại tinh thần, giấy khỏi lòng ngực người hầu, rơi xuống mặt đất, đẩy người hầu ra: “Các cô vào trong đi! Đừng ở đây quấy rầy cháu!”.

Bánh ngọt phải đợi Kiều Phương Hạ đến đây tự tay cắt cho cậu ăn, cậu còn muốn cùng mẹ thổi nến, cùng mẹ xin điều ước, người khác cậu đều không cần.

Kiều Phương Hạ từng nói, vào đêm trăng tròn, cô sẽ xuất hiện.

Người hầu nhìn Đình Trung có chút khác lạ, hơi kinh ngạc: “Bên ngoài lạnh lắm, cậu vào trong thay quần áo có được không?”

“Không cần!” Đình Trung cố chấp trả lời.

Nếu trong lúc cậu thay quần áo, kiều Phương Hạ đến đây không thấy cậu, cho rằng cậu không tuân thủ lời hứa nên tức giận bỏ đi, thì phải làm sao bây giờ?

Ba ba nói, phụ nữ rất khó dỗ dành, vì vậy đừng làm họ buồn

Cho nên cậu phải ở đây chờ Kiều Phương Hạ.

Người hầu không biết làm thế nào, chỉ đành theo sự thúc giụt của Đình Trung lùi lại vài bước, đứng ở sau cửa nhìn trộm Đình Trung ngồi lại chỗ cũ.

Đình Trung bị cảm rất khó chữa khỏi, hơn nữa thể chất lại đặc biệt yếu ớt, bệnh tình dễ dàng tái phát, nhìn cậu ngồi ở đó, người hầu cảm thấy vô cùng lo lắng.

Đang định đợi cậu ngủ say rồi ôm cậu vào nhà, bỗng phía sau truyền đến giọng nói của Lệ Đình Tuấn: “Các cô vào trước đi.”

Nhóm người hầu quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Lệ Đình Tuấn tối sầm, ngay cả không khí cũng không dám hít, tất cả câm như hến im lặng lui ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn nhìn đường cái không một bóng người, im lặng hồi lâu, đi tới phía sau Đình Trung, cúi người, ôm cậu vào lòng.

Khi nãy Tổng Đình gọi đến, nói Kiều Phương Hạ có việc gấp, nên đã xuất ngoại.

Anh tra chuyến bay của cô, quả nhiên, bảy giờ tối cất cánh, người không còn trong nước.

Đình Trung cảm lạnh, cả người yếu ớt, lại bị ôm chặt như vậy, ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có.

Cậu miễn cưỡng mở mắt ra, thấy người ôm mình là Lê Đình Tuấn, đôi mắt sáng rỡ lập tức tối sầm đi.

Cậu nghiêng đầu kề vào vai anh: “Ba ba, Đình Trung tuân thủ lời hứa..”

“Mẹ con sẽ không đến đâu” Lê Đình Tuấn ôm thân thể nhỏ nhắn của Đình Trung, nhỏ giọng nói.

Giống như đang nhắc nhở chính mình, lại như đang trả lời Đình Trung.

Không phải Đình Trung không giữ lời mà là người phụ nữ kia thất hứa.

Kỳ thật anh cũng biết tính tình cô ngoan độc, thích lừa mình dối người, nhưng anh lại luôn cho cô ấy cơ hội.

Từ ngày cô quyết định rời đi, có lẽ cô sẽ không bao giờ nhớ tới ba con bọn họ nữa, như đêm đó cô đã nói, đây là đứa của anh, không phải là của cô.

Cho dù, Đình Trung muốn gặp cô, muốn được cô chúc mừng sinh nhật, nhưng nguyện vọng nhỏ nhoi hẹn mọn như vậy, cô cũng không muốn thực hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play