Bánh mà dì của Vân Nguyệt làm khá ngon, bên trong bánh pizza có thêm một ít gừng và rượu gia vị cùng với nước tương và thịt bằm, vỏ bánh bên ngoài rất giòn, thịt băm bên trong nêm gia vị vừa miệng, một tầng hơi mỏng, ăn vào không bị ngấy, một mình Kiều Phương Hạ nhanh chóng ăn hết những chiếc bánh dưới đáy của hai chiếc chảo đế bằng.
Khi dì rót cho cô nước ép hoa quả đi lại, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đã ăn xong, hơi sững sờ, đặt nước hoa quả ở bên cạnh tay Kiều Phương Hạ, nói: “Đói lắm rồi hả?”
“Tối qua cháu chưa ăn gì ạ” Kiều Phương Hạ có chút hơi xấu hổ, nhỏ giọng trả lời.
“Nếu nói sớm, tôi biết cô Kiều ở đây, chắc chắn sẽ làm nhiều hơn cho cô” Dì nở nụ cười yêu quý trả lời: “Sao đón tết lại đến đây? Có phải vì cậu hai bận quá không về kịp đêm giao thừa không?”
Dì không nhìn ra điều gì không bình thường, lại hỏi cô: “Còn đói không? Trong nồi vẫn còn, có muốn ăn một miếng nữa không?
Kiều Phương Hạ thực ra đã khá no rồi, nhưng nghĩ tới sau khi về nhà không có gì ăn, thầm nghĩ mấy giây, lại gật đầu: “Có ạ”
“Chiều nay tôi còn định làm ít bánh chẻo mang đến cho họ hàng, sẽ làm rất nhiều, hai loại nhân bánh thịt bò tôm nốn và thịt lợn rau cải, nếu như cô đói thì qua đây ăn'” Dì vừa xoay người lấy bánh cho Kiều Phương Hạ, vừa lớn tiếng nói với cô.
Người dì này được mời đến từ khu Hoa Kiều, khi Vân Nguyệt không có nhà, dì sẽ thỉnh thoảng qua đây để dọn vệ sinh.
Kiều Phương Hạ nghĩ một chút, lại trả Vâng ạ”
May là có dì ở đây, nếu không đoán chừng Kiều Phương Hạ đói sắp chết luôn rồi.
Kiều Phương Hạ ăn xong bữa sáng, giúp dì cán bột làm vỏ bánh, vẫn còn no tới mức bụng cảm thấy khó chịu.
Vừa mới uống nốt ngụm nước ép trái cây cuối cùng, thức ăn bên trong dạ dày dường như đã ứ đến thận họng, nấc một cái liền có thể trào ra.
Cũng may là dì không thích dùng hương liệu, bên trong không có mùi vị Kiều Phương Hạ mãn cảm ở giai đoạn mang thai, mới không nôn ra.
Cô đi được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy phía xa xa Lệ Đình Tuấn đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Hai người nhìn nhau từ xa, Lệ Đình Tuấn nhìn rõ là cô, mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Phương Hạ bước chân dừng một chút, tiếp tục không nhanh không chậm, cúi đầu đi về phía anh.
Đi đến bên cạnh anh, tiếp tục lại đi về phía cửa biệt thự.
Còn chưa đi được mấy bước, Lệ Đình Tuấn đột nhiên ôm cô từ phía sau.
Dùng lực rất mạnh, thiếu chút nữa ép thức ăn vừa ăn trong bụng Kiều Phương Hạ trào ra.
Lúc Kiều Phương Hạ ra ngoài, bảo vệ trước cổng cũng không biết cô đi đâu, cô một mình đi tới biệt thự của Vân Nguyệt.
Có lẽ Lệ Đình Tuấn tưởng rẵng cô chạy rồi, mới căng thẳng như vậy.
Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì đứng nguyên tại chỗ mặc cho anh ôm, một lúc sau, mới duỗi tay ra kéo bàn tay anh đang ôm bụng dưới của mình ra.
Cô hơi đau, cũng không biết là đau bụng dưới, hay do ăn nhiều tới mức đau bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT