Ánh mắt Lệ Đình Tuấn bỗng trở nên lạnh lẽo, một tay nằm chặt vai Tô Minh Nguyệt rồi đẩy, gỡ bỏ khuôn mặt đang dính sát vào mặt anh ra.

Môi Tô Minh Nguyệt còn chưa kịp đặt lên môi anh.

Giây phút anh ngẩng đầu, ánh mắt lại lướt thấy một bóng người nhỏ nhắn, đang đứng bên cửa phòng ngủ, ngạc nhiên nhìn chăm chằm anh.

Hai người nhìn nhau vài giây, mắt Kiều Phương Hạ hơi cụp xuống một chút, lại nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang nắm trên sofa.

‘Tô Minh Nguyệt không mặc quần áo.

Lúc này, chiếc chăn đắp trên người cô ta rơi xuống, Kiều Phương Hạ thậm chí còn có thể nhìn thấy tay Lệ Đình Tuấn đang nằm lấy vai của Tô Minh Nguyệt…

Kiều Phương Hạ nhìn khung cảnh trước mắt, bàn tay đang nằm tờ kết quả siêu âm và que thử thai bất giác run lên.

Nếu cô và Lệ Đình Tuấn chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần, vậy đó chẳng có gì quan trọng.

Nhưng anh đã nói muốn cưới cô, tại sao còn làm như vậy?

Giờ anh đang thân mật bên Tô Minh Nguyệt, vậy vợ chưa cưới như cô được coi là cái gì?

Cô biết Đình Trung là con trai của cô ta, vì Đình Trung, Lệ Đình Tuấn không tránh khỏi nảy sinh lòng thương cảm với Tô Minh Nguyệt, Lệ Đình Tuấn đầu tư toàn cầu cho Tô Minh Nguyệt hơn ba trăm ngàn tỷ, trước giờ Kiều Phương Hạ chưa từng so đo hay tra hỏi anh cái gì.

Nhưng kiểu gần gũi cơ thể này cô không thể chấp nhận nổi.

Giới hạn cuối cùng của cô là tuyệt đối không cho phép chồng mình ngủ với mình xong, lại quay ra ngủ với người khác.

Thật kinh tởm.

“Thật đáng kinh tởm.

Lệ Đình Tuấn run lên vài giây, sau đó liền buông Tô Minh Nguyệt ra.

Anh không ngờ Kiều Phương Hạ lại đến đây từ trước, phía bà Trần và Vô Nhật Huy cũng không có bất kỳ tin tức gì thông báo cho anh rắng hôm nay Kiều Phương Hạ đến.

Kiều Phương Hạ lại nhìn anh sau đó xoay người vào phòng, cô mặc áo khoác ở trong hộp, quàng khăn lên rồi đẩy vali của mình để sau rèm cửa ra ngoài.

“Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn theo cô vào phòng, một tay giữ chặt vali của cô, im lặng nhìn cô.

“Buông ra'” Lúc này Kiều Phương Hạ lại bình tĩnh lạ thường, nhìn anh nói khẽ.

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn hơi lóe lên, tiếp tục nói: “Em nghe anh…”

“Bốp!” Vừa nói được mấy chữ, Kiều Phương Hạ đã giận dữ cái tát lên mặt anh.

“Giờ đến việc nghe anh nói, tôi cũng cảm thấy buồn nôn” Kiều Phương Hạ cười mỉm nhìn anh, nói.

Ngoài cửa, cậu ấm tập đoàn Champs nghe nói Lệ Đình Tuấn muốn trì hoãn thời gian bữa tối, lại nghe nói Lệ Đình Tuấn dẫn một người phụ nữ về phòng liền qua đây xem có chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play