Tiếng hét của Kỳ Khanh Ngọc đột ngột dừng lại, cô ta lại chạm lên má phải với vẻ mặt khó tin, tay lại dính đây máu.

Kiều Phương Hạ không đợi cô ta hoàn hồn lại, một tay kẹp cổ cô ta, đè cô vào quầy phía sau, tay còn lại, chẳng hề lưu tình lấy điện thoại của Kỳ Khanh Ngọc ra ném xuống đất: “Ba mươi tám triệu bốn trăm, dù hôm nay cô có nôn cũng phải nôn ra cho bằng được!”

Vài phút sau, Kiều Phương Hạ đánh đủ rồi, đánh sướng rồi, sau đó mới buông cổ Kỳ Khanh Ngọc ra, lấy thẻ ngân hàng từ trong túi, quay sang nói với người quản lý vừa mới trở về thở hổn hến nói: “Cho tôi mượn máy pos”.

Người quản lý nhìn thấy sự dữ tợn Kiều Phương Hạ thì không khỏi sửng sốt, Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày nhìn anh ta, anh ta mới phản ứng lại, sau đó lấy một máy pos từ quầy giao cho Kỳ Khanh Ngọc.

“Nhập mật khẩu” Kiều Phương Hạ giơ chân đụng Kỳ Khanh Ngọc đang co rút trên mặt đất, cau mày nói.

Kỳ Khanh Ngọc không đủ sức chống trả lại Kiều Phương Hạ, sợ hãi đến mức rùng mình, khóc “hu hu” cầm lấy máy POS, cô ta cũng không dám đáp trả, ngoan ngoãn nhập mật khẩu.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy khi máy POS xuất hóa đơn, mới cảm thấy hài lòng rồi trả lại thẻ ngân hàng vào túi của Kỳ Khanh Ngọc.

Cô cầm điện thoại di động trên mặt đất lên bấm nút nguồn mấy lần, phát hiện toàn là màn hình xanh, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Cô quay đầu lại nhìn Kỳ Khanh Ngọc.

Kỳ Khanh Ngọc vừa đứng dậy, bị Kiều Phương Hạ nhìn, lại sợ hãi đến mức thu mình lại khóc lóc.

“Chỉ cần cô dám xuất hiện ở Mã Vân” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng nói với cô ta: “Tôi thấy cô một lần sẽ đánh một lân”

Kỳ Khanh Ngọc cảm thấy sợ hãi trước hai câu đe dọa này.

Một số nhân viên bảo vệ của Mã Vân bước đến bên Kỳ Khanh Ngọc và nói: “Cô Kỳ, xin mời.”

Sau đó Kỳ Khanh Ngọc mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, nhân viên của Mã Vân vậy mà lại ưu ái Phó Kiều đó sao? Có lẽ nào.

Phó Kiều và Lệ Đình Tuấn thật sự đang qua lại sao?

Khi Kiều Phương Hạ rời khỏi đại sảnh, Tô Minh Nguyệt vội vàng bước tới, đẩy nhân viên bảo vệ trước mặt ra rồi đỡ Kỳ Khanh Ngọc đứng dậy.

Tất cả mọi người ở Mã Vân cũng biết Tô Minh Nguyệt, bởi vì nể mặt của Tô Minh Nguyệt, nên không dùng sức ném Kỳ Khanh Ngọc ra ngoài.

Tô Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt bị thương của Kỳ Khanh Ngọc, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Sao lại bị thương thành thế: này?”

“Phó Kiều đánh!” Kỳ Khanh Ngọc khóc lóc thảm thương.

“Cô không có chuyện gì đi chọc cô ta làm gì?” Xung quanh đông người xúm lại, Tô Minh Nguyệt cau mày nhìn xung quanh một vòng, rồi thì thầm hỏi cô ta.

“Chị Minh Nguyệt …’ Kỳ Khanh Ngọc bắt đầu khóc nhiều hơn.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Tôi nhờ đồng nghiệp nào không uống rượu đưa cô đến bệnh viện! Đừng lo, vết thương không sâu, sẽ nhanh chóng khỏi thôi!” Tô Minh Nguyệt dỗ cô ta, thấp giọng nói, rồi quay sang Vương Giai bên cạnh, nháy mắt một cái.

Vương Giai lập tức đưa tay ra đỡ Kỳ Khanh Ngọc, đưa Kỳ Khanh Ngọc ra ngoài.

Tô Minh Nguyệt đứng ở nơi đó nhìn hai người rời khỏi, cân nhắc một hồi, vẻ mặt ủ rũ quay lại nói với quản lý: “Em gái nhỏ không hiểu chuyện, khiến các người khó xử rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play