“Cậu chắc không?” Lệ Đình Tuấn cau mày quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi dựa vào đầu giường. Bây giờ cô mà nằm xuống thì khó chịu đành phải ngồi.

“Đương nhiên là chắc chắn rồi, uống nhiều nước muối một chút lại truyền thêm ít đường gluco là có tác dụng ngay thôi.” Phó Nhiên nghiêm túc trả lời.

“Cậu có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng không được nghi ngờ khả năng chữa bệnh của tôi được đâu nhau

Lệ Đình Tuấn cân nhắc xong, đi ra pha cho Kiều Phương Hạ cốc nước muối, đưa cho cô uống.

Kiều Phương Hạ uống có một lúc, không thấy tiếp tục nôn gì cả. Nhưng vẫn còn thấy hơi buồn nôn, Lệ Đình Tuấn bấy giờ mới thoáng yên tầm.

Giằng co tới lui hết một ngày, đến buổi tối, Kiều Phương Hạ mới cảm thấy tốt hơn chút.

Lệ Đình Tuấn bảo bà Trần đến nấu cho cô chút đồ ăn thanh đạm. Kiều Phương Hạ miễn cưỡng ăn vài miếng, liền buông đũa xuống.

“Hay là khó chịu?” Lệ Đình Tuấn múc cho cô thêm nửa bát canh đậu hũ, nhẹ giọng hỏi.

“Chắc do vẫn còn hơi tức bụng nên vậy” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời.

Dù không có khó chịu như buổi sáng, nhưng vẫn không thể nào ăn được, có chút chán ghét.

“Buổi tối trước khi ngủ anh bảo bà Trần nấu thêm cho em một bát hoành thánh nhỏ nhé, không lỡ lại hại dạ dày” Lệ Đình Tuấn suy nghĩ, nhỏ giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ từ nhỏ cứ bị cảm một chút thì ăn không ngon, nấu cho cô một bát hoành thánh nhỏ là được, cô thích ăn chua.

Kiều Phương Hạ nghe Lệ Đình Tuấn nói có hoành thánh, chợt nhớ đến mùi vị của nó, lại có chút thèm ăn, liền gật đầu đồng ý.

Lệ Đình Tuấn lại bồi Kiều Phương Hạ uống xong thuốc, Kiều Phương Hạ thấy Lệ Đình Tuấn không mang hành lý lên, nhẹ giọng hỏi anh: “Phải ra ngoài ạ?”

“Hơn mười giờ tối thì lên máy bay” Lệ Đình Tuấn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ nói: “Một ở nhà nhớ ngoan ngoãn, không có sức thì nghỉ ngơi ở nhà nhiều thêm mấy ngày, muốn ăn cái gì thì nói với bà Trần là được rồi.”

“Nhưng anh vẫn còn đang sốt.” Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày.

Lệ Đình Tuấn cười khanh khách: “Nào có dễ ốm như thể được?”

Hai năm nay anh không có bị cảm lần nào. Nếu không phải do hôm bữa muốn dùng khổ nhục kế dỗ Kiều Phương Hạ, thời tiết năm độ lại ngồi trong xe cởi áo khoác đợi người, anh cũng không thể bị cảm lạnh được.

Kiều Phương Hạ lại sờ trán anh, không thấy nóng gì. Nhưng giọng anh vẫn còn khàn khàn, lại còn họ.

“Có mang thuốc mà Phó Nhiên chỉ định không đó?” Cô tiến Lệ Đình Tuấn đến cửa, lại hỏi anh. Lệ Đình Tuấn cười một tiếng, dịu dàng nói: “Không thì mang cả em theo luôn nha”

Kiều Phương Hạ không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn đứng ở ngoài cửa, nhìn Kiều Phương Hạ, trong ánh mắt mang theo quyến luyến, cực kỳ dịu dàng, nhẹ giọng nói với cô: “Đến đây”

Kiều Phương Hạ khép vạt áo ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play