“Đây có thể nói là tâm bệnh của cậu ấy. Cô chỉ cần dành nhiều thời gian ở bên cạnh ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ khỏi bệnh. Phó Nhiên tiếp tục nói khế với cô.
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lát, rồi gật đầu trả lời: “Được! Tôi biết rồi.”
Sau khi đưa Phó Nhiên đi ra ngoài, cô tiếp tục bưng đồ lên tầng. Trong khi đó, Lệ Đình Tuấn đã đứng dậy đi tắm rửa.
Bây giờ, anh đang mặc áo choàng ngồi ở phòng sách, mở máy tính xử lý công việc.
Kiều Phương Hạ mang cháo, nước và thuốc đặt lên bàn của anh.
Cô mang lên hai bát cháo, một bát đặt vào trong tay của Lệ Đình Tuấn, bát còn lại thì để cho cô ăn.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, rồi lấy nước uống.
Kiều Phương Hạ thấy anh không ăn, liền bỏ thìa ở trong tay của mình xuống, đi đến bên cạnh anh, kéo tay của anh ra, ngồi lên đùi của anh.
Từ đầu tới cuối, Lệ Đình Tuấn vẫn luôn giữ im lặng. Anh chỉ nhìn cô chui vào trong lồng ngực của mình, mặt đối mặt quỳ chân ở trên đùi của anh mà không nói một lời nào.
“Ăn chút cháo trước đi.” Cô bưng một bát cháo đến trước mặt anh, nhẹ nhàng khuấy mấy lần ở trong bát: “Em nấu ăn không được ngon cho lắm, nên chỉ dám luộc hai quả trứng. Anh đừng chịu đói nữa.
Nói xong, cô lấy cái thìa dằm nát quả trứng vào cháo, đưa tới bên miệng anh.
Kiều Phương Hạ lẳng lặng nhìn anh.
Lúc này cô mới phát hiện ra, ở dưới mắt của Lệ Đình Tuấn xác thực là có quầng thâm màu xanh nhàn nhạt, vậy. mà trước giờ cô không chú ý tới.
Phó Nhiên nói tâm bệnh của Lệ Đình Tuấn có liên quan tới cô, chỉ cô mới có thể giúp anh được.
“Một chút nữa anh sẽ ăn.” Lệ Đình Tuấn giằng co với cô một lúc, ánh mắt có một chút động, nói khẽ.
“Ăn luôn bây giờ.” Kiều Phương Hạ không nhịn được mà khẽ nhíu mày: “Bây giờ anh đang phát sốt, còn có chuyện gì quan trọng hơn cơ thể của anh sao?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.
Sau mấy giây, cuối cùng thì anh cũng chịu há miệng ăn thức ăn.
Anh ăn xong một miếng, Kiều Phương Hạ lại ngay lập tức đút miếng tiếp theo.
“Chờ mười phút nữa. Lệ Đình Tuấn nói khế với cô. Nói xong, anh bế cô ngồi xuống ghế sô pha.
Kiều Phương Hạ vẫn không chịu buông tha, tiếp tục ngồi ở trên đùi của anh.
Đột nhiên, máy tính truyền tới một vài tiếng cười, Kiều Phương Hạ ngay lập tức ngây người ra. Lúc này cô mới ý thức được Lệ Đình Tuấn đang mở video, thế là liền lấy tay che mặt, buông Lệ Đình Tuấn ra, chạy đi.
“Tuấn! Vợ của cậu rất đáng yêu! Bình thường cô ấy cũng dính cậu như thế này sao?” Máy tình truyền đến một giọng nói.
Đối phương là người ngoại quốc, Kiều Phương Hạ sống ở nước ngoài lâu như vậy, lại tinh thông bốn loại ngôn ngữ khác nhau, tự nhiên sẽ hiểu được đối phương đang nói cái gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên trong nháy måt.
Người đang gọi video với Lệ Đình Tuấn là con trai của tổng giám đốc của tập đoàn Champs. Đối phương chỉ lớn hơn Lệ Đình Tuấn có mấy tuổi, trước đó, hai người đã hợp tác với nhau nhiều lần, cũng coi như là bạn bè của nhau. Anh ta có ba người em gái, vẫn luôn muốn tác hợp Lệ Đình Tuấn với em gái của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT