Trước bữa ăn tầm nửa tiếng đồng hồ thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên rời đi đâu đó một lúc.
Kiều Phương Hạ đó có lẽ anh đi tới phía nhà bếp của khách sạn chuẩn bị những món ăn này cho cô.
Cô ngồi nghe đầu bếp đọc món ăn, từ đầu tới cuối không nói gì cả.
Nhìn thấy Đình Trung có thể ăn mấy món đó cho nên cô giúp cậu bé gặp một chút đặt ở trong chiếc bát nhỏ.
Dường như Lệ Đình Tuấn không hề động đũa, Kiều Phương Hạ cũng không thay đổi sắc mặt. Cô giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
Bữa ăn này tuy rằng đặc biệt, nhưng ăn lại có chút chán nản. Lệ Đình Tuấn không nói một lời nào, và Kiều Phương Hạ cũng thể không phát ra một chữ nào.
Đón năm mới Lệ Đình Tuấn đích thân ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, lại còn chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn, từng món ăn được đưa lên. Các bà mẹ ở bên cạnh nhìn thấy thế thì ghen tỵ không nuốt nổi đồ ăn.
Một người đàn ông ưu tú như thế nhưng vẫn có thể bỏ ra thời gian để đón giao thừa với người phụ nữ mà mình thích. Còn chồng của bọn họ không được một phần một vạn của Lê Đình Tuấn, ngay cả thời gian ở cùng với con thôi còn đang không có nữa là.
Lệ Đình Tuấn đã dùng phương thức chăm sóc Kiều Phương Hạ một cách đặc biệt này để chặn miệng người người bên cạnh.
Nhưng Kiều Phương Hạ lại thờ ơ, sau khi cô đút cho Đình Trung ăn no thì đứng dậy dân cậu bé đi tới bên cạnh chơi bóng, bỏ mặc Lê Đình Tuấn một mình ngồi ở bàn ăn. Hành vi này của cô càng khiến những người phụ nữ kia khó chịu.
Bọn họ mắng kiều Phương Hạ không biết xấu hổ, thủ đoạn quá cao. Do đó có một sự thật không thể thay đổi được chính là: Kiều Phương Hạ càng thờ ơ vô cảm với Lệ Đình Tuấn thì ngược lại Lệ Đình Tuấn càng thích càng quan tâm cô hơn. Bọn họ cầu còn không được nhưng Kiều Phương Hạ lại không thèm.
Đồ ăn vẫn tiếp tục được đưa lên bàn ăn của bọn họ. Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, sau đó trầm giọng nói với đầu bếp: “Được rồi.”
Đầu bếp khép nép đứng ở bên cạnh, cho rằng bọn họ làm chuyện gì đó chưa đủ chu đáo chưa đủ tốt cho nên khiến Lệ Đình Tuấn tức giận.
Lệ Đình Tuấn trầm mặc một dạo lâu, sau đó lại quét mắt nhìn mọi người. Anh nhãn mày không kiên nhẫn nói: “Sững sờ ở đây làm cái gì? Không chuyện gì khác để làm à?”
Đột nhiên anh nhận ra một điều đó là dùng thủ đoạn cưỡng ép uy hiếp thì chỉ có thể giành được cơ thể của Kiều Phương Hạ, chứ không phải trái tim đã chết của cô đối với anh.
Mấy người đầu bếp nghe thấy Lệ Đinh Tuấn nói như thế thì vội vàng nhanh chóng rời đi.
Bữa ăn ngày hôm nay ăn tới bận gần tám giờ tối.
Thầy giáo nói tiết mục tiếp theo là phụ huynh dẫn các con em của mình đi tới chiếc sân khu vui chơi nhỏ ở bên cạnh chơi một lúc. Tự do hoạt động một chút sau đó sẽ cùng nhau đốt pháo hoa.
Kiêu Phương Hạ thấy thế liền kéo tay Đình Trung đi lên phía trước cùng các bậc phụ huynh khác đi lên xe đi tới khu vui chơi nhỏ ở bên cạnh chơi đùa.
Lệ Đình Tuấn lái xe chầm chậm đi ở phía sau nhìn chiếc xe ở phía trước đang có Kiều Phương Hạ cười đùa trên đó. Khi tới khu vui chơi thì cho dù Đình Trung muốn chơi trò chơi gì thì Kiều Phương Hạ cũng đều chơi cùng. Choi như Lệ Đình Trung ở bên cạnh như không hề tồn tại.
Cho tận tới lúc Kiều Phương Hạ ôm Đình Trung bước xuống từ chiếc tàu cướp biển, lúc đó chân cô mềm đi suýt chút nữa thì ngã. Lệ Đình Tuấn giơ tay ra lôi lấy người cô lại, sau đó anh trừng mắt nhìn con trai mình.
Đình Trung và Lệ Đình Tuấn bốn mắt nhìn nhau, ấm ức cong cái miệng lên. Vì cậu bé nhìn thấy Kiều Phương Hạ không vui cho nên mới giúp Lệ Đình Tuấn lấy lòng Kiều Phương Hạ thôi mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT