Kiều Phương Hạ vẫn không để ý đến anh.

Anh mặc xong quần áo, quay về cạnh giường hôn cô một lát, dịu dàng nói: “Ngoan nhé, nếu em còn mệt thì chiều lại ngủ tiếp, cơm trưa phải ăn lúc còn nóng mới được”

Kiều Phương Hạ bị anh hôn đến chết lặng nhưng vẫn không tránh đi.

Lệ Đình Tuấn lấy một chiếc sơ mi sạch sẽ lại đây, xốc chăn lên mặc cho cô, ôm cô đến số pha ở bên cạnh.

Kiều Phương Hạ nhìn theo anh ra ngoài cửa bưng cơm trưa vào, đặt lên bàn trà trước mặt cô.

Cô đang chờ anh rời đi,

Lệ Đình Tuấn cứ như nhìn hiểu ý của cô vậy, rồi cố tình làm trái ý cô mà ngồi xuống cạnh cô, ôm cô lên đùi mình rồi lấy đũa gắp đồ ăn đặt bên môi cô. Kiều Phương Hạ rũ mi nhìn đồ ăn anh gắp, há mồm ăn.

Lệ Đình Tuấn lại đút cho cô vài thứ, cô đều ăn hết. Cuối cùng Lệ Đình Tuấn đặt bát đũa vào tay cô, nhẹ nhàng xoa bàn chân hơi lạnh của cô, dùng bàn tay ấm áp của mình ủ ấm: “Thích ăn thì ăn nhiều vào, tối nay chắc anh về hơi muộn.”

Kiều Phương Hạ hi vọng anh khỏi về luôn đi. Cô rũ mắt, từ tốn uống canh nóng, không nói gì.

Lệ Đình Tuấn nhìn ra suy nghĩ của cô, bất ngờ cướp bát khỏi tay cô, củi đầu cắn lên môi cô lần nữa. Ngụm canh trong miệng Kiều Phương Hạ còn chưa kịp nuốt xuống, đầu lưỡi Lệ Đình Tuấn đã cạy mở môi cô, len lỗi tiến vào.

Kiều Phương Hạ ngồi trong lòng anh, không nhịn được đấm đá người này vài cái.

Rốt cuộc đến khi nước canh trong miệng không biết bị chính cô nuốt xuống hay bị anh ăn mất thì Lệ Đình Tuấn mới cười khẽ buông cô ra.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy người này thật ác liệt.

Lệ Đình Tuấn sợ bản thân ở lại nhiều thêm vài phút nữa thì cuộc họp buổi chiều cũng bị hủy luôn. Anh chỉ có thể đứng lên, đặt cô sang số pha bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Tự em phải ngoan đấy, chiều nay Đình Trung có hoạt động tập thể, sẽ không làm phiền đến em.

Lệ Đình Tuấn không nói nữa mà cầm áo khoác ở bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nhìn anh đi ra ngoài thì cô liền đứng dậy lục túi áo khoác của mình. Quả nhiên không thấy chìa khóa phòng của Đình Trung đầu nữa, chắc chắn là bị Lệ Đình Tuấn lấy mất rồi.

Tất cả đồ đạc của cô đều ở trong phòng của Đình Trung, nếu như không có chìa khóa phòng thì cô không lấy đồ được.

Cô lại tìm kỹ lại một lượt nhưng mà vẫn không có.

Hứa Phi Phàm nói không sai tí gì cả, Lê Đình Tuấn chính là một con hồ ly tinh, một con cáo già, bất cứ chuyện gì cũng đều nằm trong kế hoạch của anh.

Cô đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới một chút thì nhìn thấy xe của Lê Đình Tuấn đang đậu ở dưới nhà, ở cạnh còn có hai chiếc xe khác.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới ý thức được,mấy chiếc xe mà tối ngày hôm qua cô nhìn thấy thì ra đều là xe của Lê Đình Tuấn.

Người có thể lái xe đi vào, có thể coi thường tất cả mọi quy tắc thì cũng chỉ có người như Lệ Đình Tuấn.

Cô không kìm chế được nhắn đầu lông mày lại, đúng lúc Lê Đình Tuấn đang đi tới bên cạnh xe thì ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.

Kiều Phương Hạ và anh bốn mắt nhìn nhau, có hơi hoảng loạn một chút sau đó kéo mạnh rèm cửa lại quay người trở về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play