Kiều Phương Hạ để chúng chơi đùa ở khu vui chơi trẻ em một lúc, chờ tới khi chơi đủ vui vẻ rồi thì mới tiếp tục lên đường.

Lái xe đến đó lại tốn thêm hai ba tiếng đồng hồ, khi tới nơi thì trời đã nhá nhem tối.

Hai đứa bé trên xe cũng đã thiếp đi từ đoạn nửa đường, Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn bọn trẻ vài lần rồi khẽ nói với người bảo vệ trước mặt mình: “Anh ôm Đình Trung, tôi ôm Mạn Phi đi vào “

“Ba mẹ của Mạn Phi đã đến rồi” Cô giáo tới đón hai đứa bé ở ngoài cửa xe, chỉ vào chỗ đăng ký cách đó không xa, nói với Kiều Phương Hạ: “Chờ một chút, để ba mẹ của Mạn Phi tới ôm bé”

Kiều Phương Hạ theo bản năng liếc nhìn theo hướng mà giáo viên chỉ vào.

Nhìn thoáng qua một lần, lập tức ngây ngẩn cả người.

Có một người đàn ông cao lớn đứng trước cái bàn đặt ở chỗ đăng ký, hai tay bỏ trong túi quần, không quá để tâm mà nói chuyện với cô giáo xinh đẹp trước mặt mình. Trên gương mặt mang nụ cười vô lại, trông có vẻ như là một tên đàn ông cặn bã Người đàn ông nọ nói đôi câu, hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình chăm chấm, bèn quay đầu ngó sang.

Khoảnh khắc đối diện với tâm mắt của Kiều Phương Hạ, anh ta cũng sững sờ. Ngay sau đó, anh ta mang vẻ mặt kinh ngạc, xoay người lại và sải bước đi về phía họ.

Tiếng nói chuyện của mọi người đã đánh thức Mạn Phi, Mạn Phi dụi dụi mất, vẫn đang buồn ngủ mà nhìn ra bên ngoài xe, sửng sốt kêu lên một tiếng: “Chú ơi…”

Hứa Phi Phàm rảo bước tới, liếc qua Kiều Phương Hạ và Đình Trung.

Kiều Phương Hạ nhướng mày nhìn anh ta.

“Đừng hiểu lầm tôi, đây là nhóc con của anh trai tôi, họ không rảnh nên bảo tôi đến đây” Hứa Phi Phàm bế Mạn Phi ra khỏi xe, cau mày thì thầm với Kiều Phương Hạ.

Dứt lời, anh ta lại quay sang nhìn Đình Trung, cất tiếng hỏi một cách khó chịu: “Ba của cháu ở đâu? Tại sao không phải là ba của cháu tới đây?”

Đình Trung cũng vừa mới tỉnh dậy, nhìn cái chú mặt thối đứng trước mặt mình, cậu bé không nhịn được mà nhăn nhó mặt mày, “Hừ” một tiếng rồi xoay lại leo lên người Kiều Phương Hạ, chẳng thèm để ý anh ta.

Đình Trung vẫn luôn rất hiểu chuyện, ăn nói cực kỳ dễ thương, không biết sao hôm nay lại như thế này.

Kiều Phương Hạ cụp mắt nhìn xuống Đình Trung, nói: “Gọi chú đi, đây là chú của Mạn Phi”

“Không đâu” Đình Trung bĩu môi, cứng nhắc trả lời.

“Đình Trung, chú của tớ rất tốt bụng” Mạn Phi lập tức sốt ruột, nói với Đình Trung.

“Hừ” Đình Trung kiêu ngạo quay cái đầu nhỏ của mình sang một bên, thậm chí đến cả Mạn Phi cũng không thèm đếm xỉa tới nữa.

Đình Trung biết rõ ông chú này chính là cái chú xấu xa đã đưa Kiều Phương Hạ rời khỏi đám tang vào ngày hôm đó.

Kiều Phương Hạ cũng không biết Đình Trung cự nự cái gì, có vẻ cậu bé rất không thích Hứa Phi Phàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play