Sau khi cô nghỉ ngơi hơn mười phút, cơn đau nhức trên cổ tay vừa nãy mới tạm hòa hoãn.

Cô kiên trì quay diễn xong đoạn này đã muốn tới khuya.

Đường Nguyên Khiết Đan thương lượng với cô: “Dù sao cũng không vội quay cảnh tiếp theo, hay là cô cứ chậm rãi, không cần gấp rút như vậy, một ngày quay một hai cảnh thôi có được không?”

Cô không lên tiếng.

Ngày hôm qua cô trở về, Đường Nguyên Khiết Đan đã hỏi hai lần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô không đồng ý nói, cô ấy cũng không muốn hỏi nhiều.

Xem ra, chắc chắn là tên đàn ông chó Lệ Đình Tuấn kia đã làm cô bị thương thành ra như vậy.

Anh không chỉ một hai lần làm tổn thương cô đến nổi gần như không có cách nào gặp người. Mặc dù Đường Nguyên Khiết Đan đã sớm nghe nói tính tình anh âm trầm thô bạo, có nhiều thủ đoạn khiến cho người ta giận sôi, nhưng cô là người phụ nữ của anh, không phải những người khác, sao anh có thể nỡ lòng nào tra tấn cô như vậy?

“Không phải là anh ta đánh cô đó chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan giúp cô xoa bóp cổ tay một hồi, thấy một ít thương tích dưới cổ tay áo của cô lộ ra, nhíu mày thấp giọng hỏi.

“Không có” Cô bình tĩnh trả lời.

Anh chưa bao giờ đánh cô cả.

“Nếu như anh ta không đánh cô, sao cô lại bị thương thành ra như vậy?” Đường Nguyên Khiết Đan có chút không thể hiểu nổi.

Cho dù là Lục Nhất Minh không cẩn thận gây ra một vết đỏ trên người cô thôi cũng sẽ đau lòng, còn anh phải dùng sức mạnh bao nhiêu mới có thể làm cho dấu vết xanh tím trãi rộng khắp người của cô như vậy? Thậm chí còn khoa trương hơn cả cái lần cô ấy nhìn thấy cô nẵm trên ghế sofa!

Cô nhìn Đường Nguyên Khiết Đan cười cười, chỉ nhỏ giọng nói: “Trở về điI”

Trước khi cô hoàn tất công việc, Lục Nhất Minh yêu cầu chậm một chút, Đường Nguyên Khiết Đan bèn ở bên trong đợi Lục Nhất Minh một hồi.

Chỉ có một mình cô thu dọn xong trước, ra khỏi cửa đoàn làm phim, ở bên ngoài chờ đám bọn họ, tự mình hít thở không khí trong lành một lát.

Cô quay người lại, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên nhìn tới một chiếc xe dừng ở đường cái đối diện.

Cô đưa mắt nhìn biển số xe, khựng lại vài giây, chậm rãi đi qua chiếc xe bên kia, đi tới vị trí cách cửa sau xe chừng một hai bước thì dừng lại.

Cửa số xe hạ xuống phân nửa, Lệ Đình Tuấn ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt dừng trên tay phải của cô.

Mới vừa rồi Tống Thịnh gọi điện thoại cho anh, nói ở cảnh quay cuối cùng cô bị trật cổ tay.

“Đưa tay cho tôi xem” Anh nhẹ giọng nói với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play