Nếu không phải anh nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hứa Minh Tâm và cấp dưới của ông ta, Kiều Phương Hạ sẽ yên lặng không một tiếng động nào di chuyển tới căn cứ, chỉ sợ rằng cả đời này cuối cùng anh sẽ không tìm thấy cô nữa.

Ngay trước khi anh nói chuyện với Kiều Phương Hạ, thà rằng anh để cho hai người tra tấn rồi ở bên nhau, cho dù cô có bị vết thương đầy người đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thả cô đi.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, Kiều Phương Hạ ở trong lồng ngực của anh cuối cùng cũng im lặng, giãn hai tay hai chân ra.

Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhìn cô một cái, hình như là cô sắp tỉnh dậy. Anh đứng dậy sờ lấy bát cháo, cháo ở bên trong đã sớm nguội lạnh rồi. Anh im lặng đi xuống giường cầm lấy bát cháo không phát ra một tiếng động nào, lại một lần nữa nấu lại cho Kiều Phương Hạ một bát cháo nóng hổi.

Cô thích ở trên tô cháo trắng có rải một chút ruốc thịt bò bằm nhuyễn, anh cầm lấy cái cối đá ra, lấy chà bông bên trong tủ lạnh giã vài cái, chắc chắn rằng có thể vừa cho vào miệng là tan ra thì mới rắc vào bên trong bát cháo

Đang chuẩn bị đi lên lầu, ở ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng lung lay cánh cửa sắt, “Lệ Đình Tuấn! Tôi biết biết là anh ở bên trong! Anh đi ra đây cho tôi!”

Anh không nhịn được mà cau mày, để bát cháo đang còn nóng vào bên trong lồng, rửa sạch tay rồi xoay người đi ra ngoài. Âm thanh ở bên ngoài có thể quấy rầy Kiều Phương Hạ đang nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hứa Phi Phàm với vẻ mặt hung dữ đang đứng ở cửa sắt dưới cầu thang.

Nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đi ra, Hứa Phi Phàm trực tiếp chỉ tay vào Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói: “Đồ hèn nhát, đàn ông gì mà cặn bã! Ngoại trừ việc anh có thể ra tay với người phụ nữ thì anh còn có thể làm được cái gì? Có bản lĩnh thì anh mở cửa ra rồi nhào qua tôi đây này!

Trái lại Lệ Đình Tuấn lại không có ham mê ở phương diện cùng giới. Anh nâng tay, mặt không chút thay đổi nào ra dấu đừng lên tiếng.

“Con mẹ nó ông đây không phải chó nhà anh! Anh không cho tôi nói chuyện thì tôi phải không nói sao?” Hứa Phi Phàm cười lạnh lùng đứng lên.

“Phương Hạ đâu?”

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn thản nhiên, thấp giọng trả lời nói: “Đang ngủ ở trên lầu.”

“Anh còn muốn lừa quỷ sao!” Hứa Phi Phàm không thèm suy nghĩ chửi bởi một câu.

“Ừ” Lê Đình Tuấn đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play