“Cô và tôi không phải đều là hậu duệ của loài khỉ mà?

Có sao đâu?” Hứa Phi Phàm trả lời hợp tình hợp lý.

Kiều Phương Hạ bỏ xuống cây cá mực nướng đã ăn xong, rút ra hai tờ giấy để lau đầu ngón tay, hỏi anh ta: “Hôm nay ba của anh ở thành phố Hạ Du sao?”

“Nếu như ông ấy ở đây, thì hôm nay ông già ấy sẽ là người đi tới trước cửa nhà họ Lệ để gây náo loạn, Lệ Kiến Đình còn dám ăn nói thiếu tôn trọng sao? Chỉ sợ là đánh rằm một cái cũng không dám” Hứa Phi Phàm mỉa mai trả lời.

Xét cho cùng, chức vụ của Hứa Minh Tâm so với Phó Viễn Hạo cũng lợi hại hơn, còn lại được ngồi ở địa vị cao, con cáo già như Lệ Kiến Đình đã có thói quen nhìn người khác làm việc rồi.

“Ai cho anh trở lại, nói đi.” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta, thản nhiên hỏi.

“Là Mặc Hàn Bảo” Hứa Phi Phàm thẳng thắn trả lời: “Không phải anh ta là người đã sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cô sao? Vào lúc anh ta gọi điện thoại cho tôi, vừa đúng lúc tôi đã gần tới đây”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ, trả lời: “Cho nên là người chủ nhiệm lớp hồi còn học trung học cũng là do các anh sắp xếp sao.”

“Vốn dĩ nhà họ Lệ đã mời anh ta lại đây.” Hứa Phi Phàm lập tức trả lời.

Mặc Hàn Bảo làm việc gì vẫn luôn rất ổn thỏa, lúc ấy lại giúp ra mặt cho Hứa Phi Phàm, quả thật là cực kì thích hợp.

Kiều Phương Hạ chứng kiến lúc Hứa Phi Phàm xuất hiện, lập tức đã đoán được rằng là do Mặc Hàn Bảo ra mặt giúp anh ta. Ngay lập tức, Kiều Phương Hạ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mặc Hàn Bảo.

“Vừa rồi anh trai đã giúp cô, bây giờ anh trai đã ngồi ngay trước mặt cô rồi, không phải cô nên cảm ơn tôi sao?” Hứa Phi Phàm nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang gửi tin nhắn cho Mặc Hàn Bảo, cảm thấy có chút ghen tị.

Kiều Phương Hạ nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mặc Hàn Bảo rồi để điện thoại sang một bên, còn thật sự nhìn Hứa Phi Phàm hỏi: “Anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?”

Hứa Phi Phàm cũng thật sự suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu không thì gả cho tôi đi?”

Kiều Phương Hạ lại cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng quơ trước mặt Hứa Phi Phàm, Hứa Phi Phàm nhìn thấy Kiều Phương Hạ mở ghi âm ra, trong lòng lập tức rùng mình.

Biểu cảm của Kiều Phương Hạ lạnh nhạt, lại mở messenger ra: “Để tôi nhìn xem, có người bạn gái nào của anh bên trong danh sách liên lạc của tôi không.. “Bà cô, tôi sai rồi.”

Hứa Phi Phàm không chút do dự nhận lỗi sai của mình. “Vừa rồi tôi không nên cố ý trêu chọc Lệ Đình Tuấn ghen, thật xin tôi, tôi thật sự biết sai rồi!”

Kiều Phương Hạ ngước mắt nhìn về phía mắt của anh “Tôi không nên bị sự ghen tị làm lu mờ tâm trí, tuy rằng quả thật trong lòng tôi cảm thấy rằng tôi cũng ngang sức với Lệ Đình Tuấn, cô không nên vì anh ta mà lúc trước lại từ chối tôi một cách vô tình như vậy, nhưng mà tôi thật sự sai rồi.” Hứa Phi Phàm càng nói một cách chân thành ủy náy.

Kiều Phương Hạ tiện tay ấn vào cuộc trò chuyện của bạn gái Hứa Phi Phàm.

Hứa Phi Phàm ôm lấy cổ ngước mắt nhìn, hơn nữa còn nhìn thấy hai cô này có nói chuyện phiếm vài câu với nhau, trong lòng càng thêm khiếp sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play