Ông cụ nhà bọn họ đối xử rất tốt với Kiều Diệp Ngọc, là bởi vì Kiều Diệp Ngọc đã từng cứu ông cụ một mạng trong lúc nguy cấp nhất, ông cụ vô cùng cảm kích cô ta, vì vậy mới yêu thích Kiều Diệp Ngọc, cho nên về phía nhà họ Lệ ở nước ngoài kia, những lời gièm pha nói Kiều Diệp Ngọc muốn trở thành mợ chủ của nhà họ Lệ, trước giờ cô ta chưa từng giải thích.

Nhưng Kiều Diệp Ngọc là Kiều Diệp Ngọc, nhà họ Kiều là nhà họ Kiều, không thể vơ đũa cả nắm mà bàn luận, sợ là Kiều Đông Phương trước giờ vẫn luôn không thể hiểu được đạo lý này.

Đến cả khi ông ta đưa ba mươi tỷ cho Kiều Phương Hạ, Kiều Đông Phương cũng dám nuốt riêng, lá gan của ông ta quả thật không nhỏ. Lệ Đình Tuấn hỏi rất bình tĩnh, Kiều Đông Phương lại hoảng loạn đến mức điện thoại cũng run rẩy không nắm chắc,

Làm sao mà Lê Đình Tuấn biết được ông ta không đưa ba mươi tỷ kia cho Kiều Phương Hạ chứ? Là Kiều Phương Hạ nói cho cậu ta biết hay sao? Nhưng Kiều Phương Hạ không hề biết rằng nhà họ Lê từng đưa cho chỗ tiền này mà, ông ta và Tống Vân lan hai người! thầm đem tiền nhét hết vào trong công ty rồi!

“Tôi cho ông thêm mười giây nữa” Lê Đình Tuấn không nhanh không chậm, tiếp tục nói từ trong điện thoại.

“Xin lỗi Đình Tuấn! năm đó là do tôi bị ma xui quỷ khiển, là lỗi của tôi! Cậu đại nhân đại lượng, tôi lập tức rút chỗ tiền đó ra có được không?” Kiều Đông Phương vội vàng xin lỗi rồi thừa | nhận sai lầm của mình, giọng ông ta run rẩy đến mức khiến người ta nghe không ra ông ta đang nói cái gì.

Nhưng Lê Đình Tuấn lại nghe hiểu được.

Cho nên những năm này Kiều Phương Hạ ở bên ngoài sống không tốt chút nào. Năm năm không thay máy tính, cũng rất bình thường thôi.

“Trừ khi ông cụ muốn thấy Diệp Ngọc thì bắt đầu từ hôm nay, người của nhà họ Kiều không được bước vào nhà họ Lệ một bước” Anh nhẹ giọng trả lời: “Ai dám xin xỏ ở trước mặt ông cụ một câu thôi, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả”

Dứt lời, đặt mấy bó rau trong tay đã rửa xong lên trên mặt bàn, thuận tay tắt luôn điện thoại.

“Điều tra kỹ lưỡng vấn đề kế toán của nhà họ Kiều, rút ra một trăm năm mươi tỷ gửi vào tài khoản của Kiều Phương Hạ” Anh suy nghĩ đến gì đó, lại thấp giọng nói với Vô Nhật Huy.

“Vâng, tôi đã hiểu”.

Kiều Phương Hạ ngồi ở trong phòng khách, cô nghe thấy cô cùng rõ ràng.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn trong căn bếp hé mở kia, trong lòng có chút gì đó rất phức tạp.

Hóa ra anh ấy không phải không quan tâm cô, những năm này anh ấy không phải như cô đã nghĩ, đối với cô không nghe không hỏi không quan tâm không đếm xỉa như vậy. Anh đã từng đưa cô tiền, chỉ là bởi vì quá bận cô, cho nên năm ấy lúc cô ra nước ngoài vẫn kiên trì muốn gặp anh, anh cũng không muốn gặp cô nữa.

Nhưng vẫn muộn mất rồi, nếu anh ấy có thể biết mọi chuyện sớm hơn một chút, đứa bé của fibọn họ cũng sẽ không phải chết ở trong bụng cô,

Lúc cô thường xuyên gặp ác mộng giữa đêm khuya, cô mơ thấy khuôn mặt đứa bé mơ hồ, lúc đó nó còn hơn một tháng mấy ngày nữa là có thể ra đời rồi, thậm chí đến tên của đứa bé có cũng đã nghĩ xong rồi, tên là Kiều Bất Niệm.

“Cô ơi..” bên cạnh, bỗng nhiên Đình Trung đặt chiếc bánh kem xuống, xoay người chậm rãi bò tới bên đầu gối Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ khoanh chân ngồi ở trên sô pha, Đình Trung liền đặt mông vừa vặn ngồi vào giữa lòng cô, ngửa đầu nhìn cô mặt đối mặt với cô.

“Làm sao thế?” Kiều Phương Hạ định thần lại, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ trắng bóc của cậu.

Đình Trung liền gác cằm vào lòng bàn tay của Kiều Phương Hạ, khuôn mặt nhỏ phình ra, nhìn giống như một cục bột phấn nộn đáng yêu.

Lệ Đình Tuấn sắp xếp xong các nguyên liệu thức ăn, anh quay lại, ánh mắt nhìn về phía phòng khách.

Kiều Phương Hạ đang cúi đầu, dùng trán của cô dịu dàng áp vào trán của Đình Trung, cô xem thử nhiệt độ của cậu bé, mặc dù Đình Trung bị nóng rất khó chịu, nhưng cậu vẫn không quên đùa giỡn với Kiều Phương Hạ, cậu chu chu cái miệng nhỏ, hôn lên chóp mũi của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không nhịn được bật cười, sau đó cô liền quay đầu lại nhìn về phía anh nói: “Đình Trung có chút.”

Cô chỉ nói được mấy chữ liền phát hiện Lệ Đình Tuấn đang nhìn hai người bọn họ, những lời vừa ra đến miệng liền dừng lại.

Lệ Đình Tuấn lau tay, xoay người, đi về phía hai người bọn họ, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Kiều Phương Hạ im lặng mấy giây mới trả lời anh: “Cậu bé nói hơi buồn nôn, tôi cảm thấy nhiệt độ lại cao lên rồi”.

Từ nhỏ đến lớn, dường như cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu dịu dàng như vừa nãy của Lê Đình Tuấn, anh thật sự rất yêu thương Đình Trung.

Nếu như Đình Trung thật sự là con trai của Tô Minh Nguyệt, có lẽ Lê Đình Tuấn rất yêu thương Tô Minh Nguyệt nhỉ.

Sau đó Lê Đình Tuấn liền đón lấy Đình Trung từ trong lòng cô, sờ cái trán của cậu bé nói: “Không sao đâu, từ nhỏ nó đã yếu ớt, thường xuyên phát sốt, bắt đầu từ trong bụng mẹ..”

Lời vừa nói được một nửa, lại dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play