Từng câu từng chữ ông Lưu dùng để biện minh cho Kiều Phương Hạ, tất cả đều vô cùng đanh thép, mạnh mẽ, không thể chấp nhận được việc bị người khác hoài nghi!

Mọi người đều không thể ngờ, sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

Đám người xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều dồn về phía ông Lưu và Kiều Phương Hạ.

“Em ấy bị oan. Em ấy đã chịu oan uổng bốn năm rồi, cho đến tận bây giờ, em ấy chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu thảo với người mà em ấy kính trọng, vậy mà lại bị các người sỉ nhục! Tôi cảm thấy buồn và oan ức thay cho em ấy!”

Ông Lưu nói xong, nhìn chằm chằm vào Lê Đình Tuấn nói

tiếp: “Đình Tuấn, em cũng được xem là một trong những người nổi bật trong hàng mấy chục khóa học sinh thầy đã dạy! Sao lại chui đầu vào ngõ cụt không thoát ra được thế?” . Chuyên trang đọc truyện { T R U М t r u y e n .me }

“Em khiến thầy quá thất vọng!”

Lê Đình Tuấn chỉ im lặng không nói gì, nhìn Kiều Phương Hạ đang ở phía sau ông Lưu, không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào.

Một khi anh lên tiếng, điều đó đã là không công bằng rồi.

Cho dù hôm nay ông Lưu có chỉ vào mũi anh mắng chửi anh thậm tệ, anh cũng sẽ không mở miệng nói một lời nào.

Ông Lưu lại nói với Lệ Kiến Đình: “Ông Lệ, ông cũng không lớn hơn tôi là mấy, trước đây ở thành phố Hạ Du ông cũng là nhân vật có tiếng tăm, bây giờ lại muốn để việc một người bị chịu oan ức như vậy làm mất đi nhân cách cao quý của mình!”.

Lê Kiến Đình bị ông Lưu chỉ trích đến nỗi mặt mày tái mét, cau mày hỏi ngược lại: “Chuyện nhà người ta thì có liên quan gì đến ông? Ai mượn ông lo chuyện bao đồng?”

Ông Lưu vô cùng bất mãn trả lời: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Tôi không thể đứng nhìn đám người các người bắt nạt một cô gái nhỏ bé được!”

“Là mẹ em ấy sai, cuộc đời em ấy đã bị mẹ của mình hủy hoại rồi! Tại sao các người lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu của em ấy? Không thấy hổ thẹn sao?”

“Đúng vậy. Có một vài người già rồi mà không nên nết,lại còn đứng trên đỉnh cao đạo đức mà đi chỉ trích người khác, tôi thấy, đây mới là chuyên nực cười nhất.”

Trong đám người, bỗng nhiên có tiếng người cười, phụ họa cho lời nói.

Đám người ngay lập tức quay về phía có giọng nói truyền đến.

Trong cơn mưa bụi, một người đàn ông mặc bộ âu phục lông cừu màu xám đậm, cầm chiếc ô màu đen, chầm chậm bước đến bên Kiều Phương Hạ, che cho Kiều Phương Hạ để những hạt mưa không rơi trên người cô. “Bằng chứng đã đưa ra rồi, tin hay không tùy các người.” Anh ta nhíu mày, bất lực nói với đám người Lệ Kiến Đình.

Nói xong, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, nói: “Trước khi tới, sao không nói với anh một tiếng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play