Lệ Đình Tuấn, có lẽ biết hôm nay Phó Viễn Hạo gọi bọn họ tới, là bởi vì chuyện kết hôn và chọn ngày, anh cũng vì thế mà cố ý mang cô trở về ăn cơm..

Cô nhìn thấy tờ giấy này, không hề cảm thấy kinh hỷ, ngược lại chỉ có vài phần mia mai.

Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó đột nhiên liền nhẹ giọng nói: “ “Không cần định ngày gấp đâu ạ”. “Cái gì?” Phó Viễn Hạo sửng sốt, thấp giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ nhìn Phó Minh Tuyết, thấp giọng nói: “Thật ra cháu thấy, tình cảm giữa hai người không nhất định phải có giấy đăng ký kết hôn để chứng minh, tình cảm tốt thì tốt, tình cảm không tốt, thì tờ giấy đăng ký kết hôn kia cũng không thể giữ được”.

Phó Minh Tuyết nhìn cô, nhẹ giọng đáp lại: “Đúng đó.”

“Vậy chuyện này để sau này hãy nói ạ” Kiều Phương Hạ gật đầu, quay đầu nhìn Lê Đình Tuấn: “Anh thấy thế nào?”

Lệ Đình Tuấn biết, Kiều Phương Hạ chỉ là đang lấy Phó Minh Tuyết ra làm bia đỡ đạn.

Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mặt không biểu cảm nhìn nụ cười trên mặt của Kiều Phương Hạ một lúc, sau đó mới nhàn nhạt đáp: “Tuỳ em quyết định”

Nói xong, anh lấy đi tờ giấy hôn thú trong tay Kiều Phương Hạ, rồi đặt lại vào tay người hầu: “Khi nào cần cháu sẽ lấy, ông ngoại trước tiên bảo quản giúp cháu.”

Phó Viễn Hạo vốn dĩ muốn xác nhận thân phận cho Kiều Phương Hạ, muốn giúp đỡ cô một tay.

Nhưng xem ra, Kiều Phương Hạ vẫn có chút lo lắng về Phó Minh Tuyết. Người trẻ bọn họ sẽ có cách suy nghĩ của người trẻ, lúc này cũng không nên ép buộc.

“Phương Hạ, cháu ra ngoài trước đi.” Phó Viễn Hạo cân nhắc một chút, sau đó nhìn Kiều Phương Hạ nói nhỏ.

“Vâng” Kiều Phương Hạ quay người ra ngoài trước, sau đó thu dọn đồ đạc của mình.

Phó Viễn Sơn trầm mặc một lúc, cầm tờ giấy hôn thú đặt trở lại vào hộp gỗ đàn hương, đồng thời thấp giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Đã biết được tin tức kia là giả, vậy đừng quan tâm đến nói, bởi vì sẽ làm tổn thương đến tình cảm của những người không liên quan, nó không đáng”.

Giọng điệu của Phó Viễn Hạo vẫn mang theo vài phần ra lệnh. “Vâng” Lê Đình Tuấn nhẹ đáp lại.

Anh và Kiều Phương Hạ vốn dĩ cũng không phải vì chuyện của Lục Nhất Minh mà trở nên lạnh nhạt.

“Ông thấy Phương Hạ không chịu chọn ngày, lời bởi vì còn đang tức giận, cháu quay về từ từ khuyên bảo con bé” Phó Viễn Hạo tiếp tục nói: “Bà ngoại của cháu trước đây cũng rất cứng đầu”.

“Là lỗi của cháu” Lê Đình Tuấn trầm mặc một lúc, sau đó mới thấp giọng nói.

“Biết mình sai là tốt” Phó Viễn Hạo gật đầu: “Đi đi, con bé vẫn đang ở ngoài đợi cháu”

Lê Đình Tuấn thấy Phó Viễn Hạo bỏ tờ hôn thú vào trong chiếc hộp, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh bên đó, ông cũng nên chú ý hơn.”

“Hai đứa các cháu, đứa nào mới có thể làm ông yên tâm đây? Nó không đồng ý, cũng không thể ép rồi gả nó đi như Phó Thành Đô được?” Phó Viện Hào cười một tiếng, đáp.

Lục Đình Nam trước giờ luôn bình tĩnh phục thùng, nhưng về chuyện này anh ấy lại có quan điểm riêng, nói cái gì cũng không đồng ý.

“Cứ kệ nó vậy” Phó Viễn Hạo tự giễu: “Già rồi, không còn trọng dụng nữa, không làm chủ được các cháu”

Lệ Đình Tuấn không phát ra tiếng động gì, nhưng đôi mắt anh hơi tối lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play