*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Phương Hạ lập tức đi vào, vừa định nhẹ nhàng đánh thức Lệ Đình Trung thì giáo viên chủ nhiệm một bên thấy Kiều Phương Hạ tới đây, kéo cô sang một bên nhỏ giọng nói: “Buổi chiều cậu bé có chút sốt nhẹ, các cô mãi không tới đón cậu bé nên tôi đành phải cho uống một ít thuốc hạ sốt trước”

Kiều Phương Hạ sửng sốt: “Buổi sáng vẫn ổn, sao…

Có lẽ vào buổi chiều khi diễn ra hoạt động ngoại khóa, một số trẻ em chơi trò súng nước, cậu bé lại không mang theo quần áo thay đồ, giáo viên sinh hoạt đã không thay quần áo cho cậu bé trong thời gian dài nên đã bị lạnh” Giáo viên chủ nhiệm có chút áy náy trả lời “Nhưng uống thuốc xong đã đỡ hơn nhiều, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho cậu bé ba lần không còn sốt cao nữa”

Kiều Phương Hạ thật cẩn thận đưa tay dò xét trán Lệ Đình Trung, quả thật là không còn sốt cao nữa “Cô giáo vất vả rồi”

Lệ Đình Trung uống thuốc xong ngủ rất say, Kiều Phương Hạ ôm cậu bé lên xe cũng không đánh thức cậu bé dậy.

Kiều Phương Hạ đưa cậu bé trở về khu chung cư Đông Thanh, vừa trở về khu chung cư phát hiện mất điện.

“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi nhân viên bảo vệ.

“Lúc năm giờ mạch điện bị hỏng hiệ giờ vẫn đang sửa chữa, chắc phải còn hơn nửa tiếng nữa mới xong. Cô phải tự mình đi lên rồi, thật sự xin lỗi”

Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lệ Đình Trung phía sau, khuôn mặt nhỏ bé nhìn lại có chút đỏ lên, trên xe lại không có thứ gì có thể đắp cho cậu bé, khẳng định không thể đợi trên xe.

Cô suy nghĩ mấy giây lập tức quyết định đi lên bằng cầu thang bộ, cô ở tầng mười cũng không tính là rất cao.

Thân thể nhỏ bé mềm mại nắm sấp trong lòng cô, nóng hơn nhiệt độ trên người Kiều Phương Hạ một chút nhưng cũng không quá nóng.

Khi Kiều Phương Hạ ôm cậu bé đi lên đến lâu năm, Lệ Đình Trung miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Kiều Phương Hạ một cái, nhếch miệng cười: “Cô ơi. Về nhà rồi…”

Nói xong lại lẩm bẩm vài câu gì đó, sau đó năm sấp trên vai Kiều Phương Hạ ngủ thiếp đi.

Kiều Phương Hạ đoán được, Lệ Đình Trung cho rằng cô lại mặc kệ cậu bé Rõ ràng sinh ra trong gia đình đều được toàn bộ người sống ở thành phố Hạ Du hâm mộ, Kiều Phương Hạ lại cảm thấy đứa nhỏ này thật ra sống không đủ tốt, khiến người ta nhịn không được đau lòng. Có lẽ người nhà họ Lệ đều quá bận rộn cho nên không rảnh quan tâm đến cậu bé.

Lúc leo lên tầng tám gần lầu chín, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa an toàn từ một tầng nào đó ở trên vang lên.

Chỉ là vang lên cũng không có bất kỳ âm thanh khác.



một người đàn ông trưởng thành bị ngã xuống lầu, bởi vì đối phương ở cầu thang bậc trên, nhất định trọng tâm sẽ không ổn định.

Tuy nhiên giây tiếp theo, cô đã bị ép vào tường.

Còn chưa kịp kêu lên đã bị một tay dùng sức che miệng.

“Là tôi!” Người đàn ông sau lưng lên tiếng xoay người cô lại.

Kiều Phương Hạ bị kinh hãi đổ mồ hôi, quay đầu lại nhìn rõ ràng là Lệ Đình Tuấn, trái tim lúc này mới được thả xuống Lệ Đình Tuấn không biết đem Lệ Đình Trung trong lòng cô tiếp nhận từ khi nào, một tay khiêng lên vai, một tay vẫn che miệng Kiều Phương Hạ không để cho cô lên tiếng.

Hai người đứng rất gần, Lệ Đình Tuấn nhíu mày hướng Kiều Phương Hạ làm một ánh mắt cảnh cáo.

Hóa ra trên lầu thực sự có gì đó không ổn.

Kiều Phương Hạ yên tĩnh lại, hô hấp dân dân trở nên ổn định, yên lặng nhìn Lệ Đình Tuấn đè cô lên tường.

Lệ Đình Tuấn nhìn lên lầu, lúc thu hồi ánh mắt vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Kiều Phương Hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play