Mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải hai biên kịch của đoàn phim trên hành lang.

Đây là lần thứ hai Lệ Đình Tuấn đến đoàn phim, tất cả mọi người đều nhận ra anh, hai biên kịch nhỏ lập tức đỏ mặt chào Lệ Đình Tuấn: “Anh Lệ”

“Ừ” Lê Đình Tuấn thản nhiên trả lời.

Kiều Phương Hạ lập tức giấu mặt đi, giả vờ không có liên quan gì đến Lê Đình Tuấn, điềm nhiên như không đi sau anh mấy bước.

Đợi đến khi ra đến cổng chính của đoàn phim, Kiều Phương Hạ bước nhanh mấy bước, trước khi Lệ Đình Tuấn lên xe thì ngăn anh lại, trầm giọng nói: “Đưa điện thoại cho tôi!”

Lệ Đình Tuấn quét mắt nhìn người đi đường ở gần đây, thản nhiên hỏi lại: “Sợ người khác không biết tôi và em có quan hệ thân mật thế nào à? Không phải đã chơi chán rồi à?”

Kiều Phương Hạ lập tức lui về sau mấy bước, tạo khoảng cách với Lệ Đình Tuấn, giơ tay về phía anh, nói: “Đưa cho tôi!”

Lệ Đình Tuấn đưa tay vào túi, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ giơ tay lấy, Lệ Đình Tuấn trực tiếp ném điện thoại qua cửa kính ô tô vào phía hàng ghế sau của xe.

“.” Kiều Phương Hạ giận điên lên, trầm giọng nói: “Lệ Đình Tuấn, anh có biết bản thân không biết xấu hổ đến thế nào không?”

“Biết chứ.” Anh không cần suy nghĩ, thản nhiên trả lời.

Không biết xấu hổ không đáng sợ, không biết xấu hổ lại thêm mặt dày mới đáng sợ.

Kiều Phương Hạ lẳng lặng nhìn anh mấy giây, đang muốn phát tác, bỗng nhiên ở đối diện truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Đình Tuấn, Phương Hạ, sao hai con vẫn chưa lên xe?”

Kiều Phương Hạ nâng mắt, đối mắt với người đang ngồi trong chiếc xe ở đối diện, là Phó Minh Tuyết. Vừa nãy cô còn tưởng là Lê Đình Tuấn lừa cô, không nghĩ tới là Phó Minh Tuyết tự mình tới thật.

Ở trước mặt Phó Minh Tuyết, cô cũng không tiện phát cáu, lúc này lại thành đâm lao phải theo lao.

“Ông ngoại còn đang chờ đấy.” Phó Minh Tuyết lại nói tiếp: “Hay là lên xe của mẹ ngồi?”

Kiều Phương Hạ thà ngồi trên xe của Phó Minh Tuyết, nhưng mà nghĩ lại thì kiểu gì ở trên xe Phó Minh Tuyết cũng hỏi chuyện của cô và Lệ Đình Tuấn.

Nghĩ ngợi vài giây, vẫn lên xe của Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn tự mình lái xe, Kiều Phương Hạ trực tiếp ngồi ở ghế sau, cầm điện thoại nhét vào túi áo ngay lập tức, ngồi ở sau ghế lái, tránh cơ hội mắt đối mắt với Lệ Đình Tuấn.

Cả một đường Kiều Phương Hạ đều nghiêm mặt lạnh lùng, Lệ Đình Tuấn cũng không lên tiếng, hai người không ai nói chuyện với ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play