“Bữa cơm này để em sắp xếp, được không? Mọi chuyện em sẽ bàn bạc với ông ngoại, anh chỉ cần trở về là được:’ Kiều Phương Hạ nói tiếp.
Nếu Kiều Phương Hạ và người nhà của Lệ Đình Tuấn ăn cơm đại biểu cho việc hai người muốn xác định quan hệ.
kiều Phương Hạ chủ động nhắc đến thì Lệ Đình Tuấn đương nhiên không lý nào lại từ chối.
“Được, em nói sắp xếp sao thì cứ sắp xếp như thế” Lệ Đình Tuấn lại hôn lên môi cô: “Chỗ cần dùng tiền thì cứ dùng thẻ phụ trước đó anh đưa cho em”
“Được” Lần này Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không hề từ chối.
Cô ghé vào bên cửa sổ, nhìn bóng người cao khoác áo măng tô của Lệ Đình Tuấn bước đến dừng trước chiếc xe đậu ở cửa khách sạn.
Trước khi lên xe, Lệ Đình Tuấn quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên tầng Kiều Phương Hạ ở.
Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đứng bên cửa số nhìn mình, cười một tiếng, lấy điện thoại ra, lướt nhanh gõ mấy chữ trên màn hình rồi gửi cho cô.
Điện thoại của Kiều Phương Hạ để trên giường rung lên, cô quay đầu lại cầm lên nhìn là Lệ Đình Tuấn gửi tới.
“Ngủ ngon, bà Lệ.”
Kiều Phương Hạ khoanh chân ngồi trên giường, mím môi suy nghĩ một lát, gửi lại cho anh một tin: “Vất vả rồi, ông Lệ.
Lệ Đình Tuấn vừa ngồi vững ở ghế sau, định cất điện thoại vào, đúng lúc Lục Đình Nam gọi đến.
Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chắm hai chữ “anh cả” không kìm được mà cau mày.
Cân nhắc một lúc cuối cùng anh vẫn nhận.
“Đình Tuấn, xảy ra chuyện rồi” Đầu bên kia điện thoại, giọng Lục Đình Nam hơi lạc đi.
Ngay sau đó Lệ Đình Tuấn thẳng người, sống lưng cứng đờ, im lặng không nói gì, nghe tiếng Lục Đình Nam ở đầu bên kia: “Nhà tù bên kia mới vừa báo tin đến, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Trong điện thoại, Lục Đình Nam lại nói mấy câu gì đó.
Sau một lúc lâu, Lệ Đình Tuấn trầm giọng hỏi: “Không cứu được?”
“Một phần thành công cũng không chắc được” Giọng điệu Lục: Đình Nam khá khó hiểu: “Anh đang trên đường chạy tới.”
“Làm phiền anh, cuộc họp kết thúc em sẽ nhanh chóng trở về” Lệ Đình Tuấn đắn đo mấy giây rồi thấp giọng trả lời.
Anh cúp điện thoại, một lúc lâu sau lại ngước mắt, nhìn cửa sổ trên lầu đã tắt đèn.
Điện thoại lại rung lên.
Kiều Phương Hạ: ” [Sticker bản tim] Em ngủ thật đây”
Lệ Đình Tuấn khẽ vuốt ve màn hình di động, hồi lâu sau mới ấn nút khóa màn hình, nói với vệ sĩ: “Đi thôi.”
Lúc Kiều Phương Hạ dậy sớm đến đoàn phim, Đường Nguyên Khiết Đan vẫn chưa tới.
Xung quanh, những nhân viên đoàn phim tới sớm đều đang nói về chuyện tối hôm qua.
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe, nghĩ đến việc tối qua Đường Nguyên Khiết Đan uống thành dạng đó, chưa tới mười một mười hai giờ thì cũng không trông mong cô ấy tới, nên cũng không định quấy rầy.
Cô trò chuyện với Tống Thịnh vài câu về vấn đề diễn xuất, bỗng dưng thấy Lục Nhất Minh đang từ lối đi tiến vào.
Chuyên viên trang điểm đã trang điểm nhẹ cho anh ta, khó mà nhìn ra được tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không, Lục Nhất Minh đi đến đây, thấy Kiều Phương Hạ nhìn chăm chằm mình, gật đầu với cô.
Lục Nhất Minh vừa đến, tiếng nói của những người xung quanh liền nhỏ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT