Nhưng mà Kiều Phương Hạ không ngờ tới, người trong đoàn làm phim bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này.
“Nói tới cái cô Hạ Hạ này, hình như trước đây trên mạng không phải cũng đã nói cô ấy và Lục Nhất Minh sống trong một khu nhà sao?”
“Ở đúng! Cô nói như vậy, hình như cũng đúng! Bọn họ không phải đã sớm ở chung chứ?”
“Cũng không chắc là ở chung. Khu nhà đó không phải còn có vài người nổi tiếng khác cũng sống ở đó sao?”
Mọi người càng trò chuyện càng hăng say.
Lúc này Kiều Phương Hạ vô cùng hối hận khi kéo Đường Nguyên Khiết Đan đến đây.
Cô im lặng một lát, sau đó đứng dậy đi về phía Đường Nguyễn Khiết Đan.
Còn chưa chạm vào Đường Nguyễn Khiết Đan thì Đường Nguyên Khiết Đan đột nhiên đảo mắt nhìn cô. Lúc này Đường Nguyễn Khiết Đan cuối cùng cũng hiểu tại sao Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nói muốn đi hát. Cô muốn rời đi sự chú ý của mình.
Cô ấy cũng hiểu tại sao Vương Giai lại nói những lời kỳ quái đó ở dưới lầu. Cô ấy và Vương Giai là đồng nghiệp, hai bên ghét nhau nên ít nhiều gì cũng biết một vài chuyện của đối phương. Vương Giai biết cô ấy và Lục Nhất Minh đã sớm quen nhau. Biết Đường Minh Kỷ và Lục Nhất Minh là bạn học, biết bọn họ từng gặp mặt rất nhiều lần, tất nhiên cũng có thể đoán được chút đầu mối.
“Khiết Đan” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng kéo tay cô ấy nói: “Nếu không chúng ta quay về thôi?”
Đường Nguyên Khiết Đan im lặng vài giây, nở một nụ cười với Kiều Phường Hạ: “Tại sao phải quay về? Tôi cũng đã tới rồi mà.” Lục Nhất Minh và cô ấy có quan hệ gì?
Không phải chỉ là mấy năm trước đây khi Lục Nhất Minh còn chưa ra nước ngoài, giữa bọn họ có hơi mập mờ thôi sao?
Mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ai rảnh mà quan tâm chứ?
Lục Nhất Minh không quan tâm thì dựa vào đâu cô ấy phải quan tâm?
Anh ta ngồi tít trên cao, là minh tinh chói mắt với lưu lượng khổng lồ, còn cô ấy thì sao? Chỉ là một người đại diện nho nhỏ không có chí tiến thủ mà thôi.
Cô ấy rút tay mình từ trong tay của Kiều Phương Hạ lại, tiếp tục thờ ơ như không có chuyện gì quay đầu cười hì hì tranh hát với người khác.
Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh cô ấy một lúc, trong mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan.
Đường Nguyên Khiết Đan giống như không nghe thấy chuyện gì, không bị bất cứ ảnh hưởng gì từ cái tin tức đó.
Đường Nguyên Khiết Đan vẫn luôn có dáng vẻ không tim không phổi, mỗi ngày trôi qua đều ngốc nghếch vui vẻ. Phía trên có Đường Minh Kỷ bao bọc, trên tay có tài nguyên của mẹ ruột trước kia. Cô ấy không cần tranh giành sứt đầu mẻ trán với những người đại diện khác.
Kiều Phương Hạ chưa từng thấy qua dáng vẻ không vui của cô ấy, cho dù có cáu kỉnh thì cũng chỉ một lát là ổn.
Đường Nguyễn Khiết Đan bình tĩnh như vậy, không phải là đường nguyên Khiết Đan mà Kiều Phương Hạ quen biết.
Cô ấy càng bình tĩnh, Kiều Phương Hạ càng lo lắng.
Trước kia Kiều Phương Hạ còn chưa dám chắc chắn, rốt cuộc Đường Nguyên Khiết Đan có thích Lục Nhất Minh hay không. Nhưng bây giờ cô xác định, Đường Nguyên Khiết Đan rất thích, rất để ý Lục Nhất Minh.
Nhân viên phục vụ mang tới vài khay rượu, Đường Nguyên Khiết Đan tiện tay cầm một chai lên, vừa ca hát vừa tự mình uống.
Sau khi uống liên tiếp hai chai, Kiều Phương Hạ vươn tay kéo lấy cổ tay cô ấy, nhẹ giọng nói: “Khiết Đan em không thể uống nữa, ngày mai chúng ta còn phải bắt đầu làm việc”
“Có liên quan gì sao?” Đường Nguyên Khiết Đan cười híp mắt hỏi ngược lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT