Kiều Phương Hạ bị chói nhíu mắt lại, cô cầm điện thoại của mình lên, mở camera rồi xoay người hướng thẳng máy về phía người đàn ông quần áo xốc xếch ở trên giường.
Hotsearch ngày mai đây, cô đã cho không Tưởng Dương rồi đó.
Thứ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, cô sẽ dạy cho anh biết hai chữ “mất mặt” này viết như thế nào!
Thế nhưng lúc cô cầm điện thoại đi đến gần giường lại đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhìn qua điện thoại, cơ thể người đàn ông trên giường đẹp đến hơi quá đáng, thậm chí nhìn có vẻ… khá là quen mắt.
Cô đứng ngây ra cạnh giường, nâng mắt nhìn mặt người đàn ông kia.
Lệ Đình Tuấn nằm trên giường, nói đáy mắt mang theo vài phần giễu cợt đang nhìn chằm chằm lấy cô.
Kiều Phương Hạ bỗng sửng sốt, cô vô thức lùi về sau hai bước, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu đó chính là phải mau chóng chuồn thôi!
Thế nhưng vừa xoay người đã bị bàn tay nóng bỏng từ phía sau vươn đến, ôm lấy eo cô.
Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn mạnh mẽ áp lên người.
Anh không nhanh không chậm trở tay cởi chiếc cà vạt mà bạn nãy cô buộc lên cổ tay anh, thấp giọng nói: “Trước kia không nhận ra em lại tình thú đến như vậy”.
Kiều Phương Hạ nhíu mày, ương ngạnh nói: “Không liên quan đến anh”.
“Nhưng tôi nhớ hình như lúc nãy là cô Kiều đây mở cửa cho tôi, còn dụ dỗ tôi lên giường” Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp.
Nói xong, anh ngửi một hơi: “Đây không phải nước hoa?”
Kiều Phương Hạ vốn chơi Tương Dương một vố, thứ mà cô xịt trên người là một loại nước hoa đặc biệt rất thịnh hành trên thị trường do khách sạn cung cấp, vừa hay lúc cô bước vào nhìn thấy nó ở đầu giường mà thôi, trong lòng nghĩ nó có thể khiến cho Tưởng Dương nhanh hứng hơn một chút, tiếp kịp thời gian cho cô.
Ai mà biết được người bước vào lại là Lê Đình Tuấn mà cô không bao giờ ngờ đến được cơ chứ!
“Tôi không biết là anh” Kiều Phương Hạ nghiệm mặt đáp
Kiều Phương Hạ không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, ngọn lửa giận trong lòng Lê Đình Tuấn lại càng bùng cao hơn.
Cô dám quyến rũ người đàn ông khác lên giường!
Anh nhéo cằm của Kiều Phương Hạ, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt có thể đông cứng cả một người sống sờ sờ.
“Lỡ như cà vạt không trói nổi Tưởng Dương, em định làm sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Trói không được thì trói không được thôi” Kiều Phương Hạ ra vẻ chẳng sao cả mà trả lời.
Dù sao Tưởng Dương cũng không đánh lại cô, cho dù hắn có thể vùng ra được giống như Lệ Đình Tuấn, cô cũng sẽ có cách trị hắn.
Cô ngừng lại một lát, sau đó cười lạnh hỏi: “Hơn nữa, tôi xử lý thế nào đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh Lợi đây? Anh không ở bệnh viện cùng với đưa em gái yếu ớt kia của tôi không sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?”.
“Kiều Phương Hạ!” Lê Đình Tuấn tức giận không thể nào kiềm chế được, bàn tay siết chặt lấy cô càng mạnh hơn.
Kiều Phương Hạ tuy đau nhưng vẫn như cũ không thèm để ý nói: “Đừng kêu to vậy chứ, tôi vẫn chưa có điếc”.
Trong mắt cô mang theo vài phần châm chọc, hờ hững lườm Lệ Đình Tuấn.
Mái tóc màu hạt dẻ của cô buông xõa trên giường, lộ ra tại phải còn đang dán bằng gạc.
Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào vết thương trên tai cô, vẻ mặt rõ ràng càng lúc càng trở nên khó coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT