Trên đường Đường Nguyên Khiết Đan đón Kiều Phương Hạ đi về, Kiều Phương Hạ không hề nói một lời.

Áp suất không khí trong xe thấp đi, Khiết Đan thu hết can đảm, trầm giọng hỏi Kiều Phương Hạ, “Sao vậy? Có phải anh cảnh sát đã làm chị không vui không?”

“Không” Kiều Phương Hạ chỉ cười: “Thái độ khá tốt.”

Đường Nguyên Khiết Đan nghĩ rằng Lục Đình Nam đã bắt nạt Kiều Phương Hạ vì chuyện của Lê Đình Tuấn, nghe cô nói không, cô ấy mới yên tâm.

“Thế thì đừng nhắc tới họ nữa” Đường Nguyên Khiết Đan hóm hỉnh trả lời.

Sau đó, cô ấy liếc nhìn bình sữa mà Kiều Phương Hạ vẫn cầm trên tay, nói: “Bình thường không phải không uống sữa sao?”

Kiều Phương Hạ rất nghiêm khắc kiểm soát vóc dáng của mình, chất béo trong sữa sẽ khiến cô béo lên nên hầu như cô không bao giờ uống. Không chỉ sữa mà bất cứ thứ đồ uống nào khác cô cũng không uống, mỗi ngày chỉ uống nước lọc.

Chỉ có điều Kiều Phương Hạ nhìn xuống bình sữa trong tay, nhỏ giọng nói: “Lâu lâu cũng không sao.”

“Ừm, chị gầy như vậy, béo lên mấy cân cũng không thành vấn đề” Khiết Đan lập tức đồng ý hùa theo.

Hai người họ nói hoàn toàn không phải cùng một chuyện.

Có người nghĩ nữ minh tinh muốn béo thì béo muốn gầy thì gầy, có những công thức ăn kiêng, bài tập khủng khiếp, nhưng thực tế họ dựa vào khả năng tự kiểm soát của bản thân.

Kiều Phương Hạ không chỉ nghiêm khắc hạn chế khẩu phần ăn mà còn về mọi mặt. Kể cả cảm xúc.

Nhưng bây giờ cô nghĩ kỹ lại, có gì hay đâu chứ? Ai quan tâm?

Cô không khỏi cười khúc khích, mở nắp chai và uống thêm hai ngụm sữa.

“Đúng rồi.” Khiết Đan thuận miệng nói: “Đường Minh Kỷ đang tìm chị. Chị không nghe điện thoại, nên anh ta gọi cho em”

Vào ban đêm, Kiều Phương Hạ tự mình lái xe đến đó trước, đợi một lúc ở lối vào khu triển lãm nghệ thuật, Đường Minh Kỷ vẫn chưa đến.

Cô gọi điện thoại hối thúc Đường Minh Kỷ: “Anh đi ở đâu vậy? Sao không thấy anh?”

“Bị kẹt xe, có thể phải muộn một chút.” Đường Minh Kỷ cảm thấy có lỗi, liền giải thích: “Hay là cô vào nhà chờ tôi một lát, tôi sẽ để một phòng cho cô trong đó, cô báo tên tôi là được.”

Gió đêm tháng mười hai đã lạnh buốt rồi, Kiều Phương Hạ đợi anh ta mười phút, trước khi Đường Minh Kỷ vẫn chưa đến, cô sốt ruột xoay người lại đưa thiệp mời rồi đi vào.

Trên tầng hai của triển lãm nghệ thuật, một vài người đàn ông đang đứng nói chuyện cười đùa. Kiều Phương Hạ vừa bước vào. Một trong số những người đàn ông đã vô tình liếc nhìn cô và không thể dời mắt.

“Người phụ nữ xinh đẹp như thế, sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy?” Người đàn ông nhấp một ngụm đồ uống, trầm giọng hứng thú nói.

“Thành phố Hạ Du ngàn vạn người, mỗi người phụ nữ xinh đẹp đều để anh gặp hết sao?” Mấy người ở bên cạnh không nhịn được cười.

“Đâu thể nói như vậy. Những người có thể được mời tham dự triển lãm này đều không phải rất có gia cảnh sao? Cậu Tưởng của chúng ta đã ở trong giới kiến trúc lâu như vậy, những người xinh đẹp trong giới ở Hạ Du này anh ta sớm đã chạm đến hết cả rồi.”

Người đàn ông dựa vào lan can và dán chặt ánh mắt vào Kiều Phương Hạ, anh ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này bao giờ. Có thể là bạn gái ai đó dẫn đến, hoặc người mới từ nước ngoài trở về.

“Các người nghĩ cách giúp tôi tìm ra chính xác xuất thân của người phụ nữ này” Tưởng Dương vừa nói vừa lắc ly rượu.

Vài người nhìn xuống tầng dưới theo hướng Tưởng Dương đang nhìn, chỉ thấy Kiều Phương Hạ thực sự rất xuất sắc.

Nhất là khí chất cao quý lạnh lùng trên người, thoạt nhìn khó có thể nắm bắt được.

Một vài người bắt đầu suy nghĩ và nói: “Giúp đỡ đương nhiên là được, nhưng theo quy tắc cũ, chúng ta đánh cược, nếu ba ngày anh có thể ngủ với người phụ nữ này, chúng tôi sẽ cho bạn mỗi người ba tỷ, hơn ba ngày, anh sẽ cho chúng tôi mỗi người ba tỷ.

“Trước kia không phải đều là ba trăm triệu sao?” Tưởng Dương khịt mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play