*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“?” Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn, thấy cô còn đứng ngoài cửa không đi vào thì hơi nhíu mày.
“Em có thể đưa ra một yêu cầu không?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.
“Nói” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
Đừng nói một cái, mười cái, một trăm cái, chỉ cần là yêu cầu cô đưa ra anh đều sẽ đồng ý.
“Vậy thì…” Kiều Phương Hạ úp úp mở mở, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tối hôm nay, anh có thể ở lại được không?”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khế dao động nhưng không lên tiếng.
Cô biết mình vừa nói gì không? Cô mời anh ở lại?
Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ dần dần đỏ lên, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Tuấn, giọng nói giống như muỗi kêu: “Em không dám ngủ một mình…”
Dừng lại lấy hết dũng khí đánh bạo nói: “Không thì chờ em ngủ rồi anh mới về được không?”
Cô và Lệ Đình Tuấn không phải chưa từng ngủ cùng trên một cái giường, nhưng đó là chuyện hồi còn bé, hình như từ sau khi cô lên trung học thì không làm vậy nữa.
Cô biết mình lớn rồi, nam nữ khác biệt.
Nhưng cô thật sự không dám ngủ một mình trong hoàn cảnh xa lạ, một căn phòng vắng vẻ lớn thế này chỉ có mình cô.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nói: “Ừ, vào đi.”
Kiều Phương Hạ nghe thấy anh đồng ý, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Cô chỉ nhát gan không có cảm giác an toàn mà thôi, anh lại nghĩ tới phương diện khác.
Kiều Phương Hạ đi vào phòng, leo lên giường, lấy hai cái gối thừa.
đặt dọc giữa giường, nghiêm túc nói với Lệ Đình Tuấn: “Nhằm mục đích công bằng, hai người chúng ta mỗi người một nửa, không được vượt qua ranh giới này”
Lệ Đình Tuấn rũ mắt lướt qua phần đệm được cô chia đều, thản nhiên đáp lại: “Được.”
Kiều Phương Hạ đi vào phòng tắm rửa chân, sau đó trở về giường chui vào trong chăn.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô xoay tới xoay lui trong chăn giống như con sâu vậy.
Vài phút sau, cô vùi mặt trong chăn, lấy hai chiếc quần áo từ trong chăn ra đặt lên tủ đầu giường, ấp úng nói: “Ngủ ngon”
Em bé lớn rồi, biết có một số việc không tiện rồi.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô chỉ lộ ra đỉnh đầu nho nhỏ, không nhịn được lặng lẽ cười cười.
Đợi cô chuẩn bị xong, nằm im yên ổn trên giường, anh âm thầm không phát ra tiếng động cởi áo khoác trên người, cầm theo một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ xoay người đi vào phòng tắm.
Cô vẫn còn quá nhỏ. Chưa hiểu gì nên không có gánh nặng trong lòng, sẽ không mất ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT