*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng qua ở bên viện lớn bộ đội, tuổi tác không hơn nhau là mấy, hoặc là nói còn lớn hơn Lệ Đình Tuấn mấy tuổi, nhưng không có một ai là không sợ Lệ Đình Tuấn, anh ta hèn nhát ở trước mặt Lệ Đình Tuấn thì cũng là chuyện bình thường.
“Tôi liên hệ giúp cậu rồi đấy, khi nào Phương Hạ rảnh thì cậu có thể đưa cô ấy đến bất cứ lúc nào” Anh ta đẳn đo rồi trả lời: “Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, cậu cố ép buộc thì sẽ chỉ làm cô ấy chịu nhiều tổn thương hơn mà thô “Phải kiềm chế”
“Hơn nữa cái tính khí nóng nảy này của cậu, thêm cả cái tính bướng bỉnh kia của cô ấy, cậu càng mạnh mẽ thì cô ấy sẽ càng không nghe theo.
Người yêu chung sống với nhau, không nên như hai người” Phó Nhiên tiếp tục nói.
Lệ Đình Tuấn cũng không biết dịu dàng như thế nào, có lẽ đối với Kiều Phương Hạ vẫn tốt, nhưng theo như Phó Nhiên thấy thì cái tính xấu này của anh vẫn là đủ để Kiều Phương Hạ chịu được.
Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ cũng coi như là kiềm chế, những ngày qua, cô không muốn thì anh cũng sẽ không đụng vào cô.
Hôm nay là Kiều Phương Hạ chủ động nên anh mới không thể nhịn được.
Anh nhìn về hướng Phó Nhiên rồi nhỏ giọng nói: “Không phải người yêu”
“2” Phó Nhiên cho rằng lời biểu đạt của bản thân có sai sót.
Lệ Đình Tuấn hơi ngừng lại, nói: “Là bà Lệ”
Phó Nhiên nghe vậy, bỗng nhiên ngồi thẳng lên rồi kinh ngạc mà nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Đình Tuấn, chuyện này phải chăng là do cậu tự chủ trương?
Cậu có nghĩ đến hậu quả không hả? Cậu phải biết bên nhà họ Lệ cho dù như: thế nào thì cũng…”
“Biết thì đã làm sao” Lệ Đình Tuấn không chờ cho anh ta nói hết, hơi bĩu môi: “Không lo được nhiều như vậy”
Chỉ có Kiều Phương Hạ mới có thể chữa khỏi tâm bệnh của hẳn, chỉ có Kiều Phương Hạ ở bên cạnh anh thì anh mới có thể ngủ ngon được.
Thứ khác thì tạm thời anh không muốn đi suy nghĩ.
Phó Nhiên ấn mấy chỗ ở phía sau lưng cho Kiều Phương Hạ, mặc dù đang cách một lớp quần áo thế nhưng lại thấy ánh mắt sáng rực của Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh như muốn nhìn xuyên qua tay của anh ta vậy.
Phó Nhiên và Kiều Phương Hạ cũng đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, trong lòng anh ta chỉ coi cô là trẻ con để đối xử, chưa từng có ý nghĩ xấu gì, cháu ngoại này của anh ta đúng là ghen tuông mù quáng.
Anh ta mang theo một áp lực tư tưởng cực kỳ lớn, nhanh chóng giúp Kiều Phương Hạ kiểm tra xong, suy nghĩ một lát rồi móc ra một lọ dâu thuốc trong
hòm thuốc đưa cho Kiều Phương Hạ: “Mỗi ngày bôi sáng tối, dầu thuốc phải chà xát cho nóng lên ở trong lòng bàn tay rồi hãng xoa bóp, không có vấn đề gì lớn đâu, nhưng phải tránh mệt mỏi”
“Không có gì khác nữa hả?” Lệ Đình Tuấn cau mày thấp giọng hỏi.
“Nếu như cậu không yên tâm thì đưa cô ấy đi bệnh viện chụp CT, bệnh nhân tôi từng chữa không có một nghìn cũng có tám trăm, chút bản lĩnh này chung quy cũng có đấy” Phó Nhiên thờ ơ trả lời “Thế thì đi bệnh viện?” Lệ Đình Tuấn lập tức nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
*.,* Phó Nhiên có một loại xúc động muốn đánh chết Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn đôi chân nõn nà không đi bít tất của cô, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, vươn tay ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi nghiêng người ở trên đùi anh rồi giúp cô mang tất vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT