*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Phương Hạ thấy Đường Nguyên Khiết Đan lên xe thì thôi không nhìn theo nữa.
Đang muốn hỏi Tống Thịnh xem có chuyện gì thì thấy một chiếc xe đang đỗ ở chỗ tối phía xa đi về phía họ rồi dừng lại.
Lam Minh Hạc mở cửa xe đi xuống, đưa cho Kiều Phương Hạ một túi hồ Sơ, khẽ nói: “Thưa cô, hồ sơ này có một số chỗ cần cô ký ngay ạ”
Kiều Phương Hạ không biết đó là cái gì, mở túi tài liệu ra xem, là giấy chứng nhận chuyển khẩu.
Hộ khẩu của cô đã được chuyển từ địa chỉ nhà cũ nhà họ Kiêu đến số một Hoàng Gia.
Lam Minh Hạc đã hoàn tất mọi thủ tục, chỉ thiếu mỗi chữ ký của Kiều Phương Hạ.
Mấy hôm nay Kiều Phương Hạ bận đến mức không có thời gian mà ăn, Lam Minh Hạc đã trì hoãn việc đi tìm cô.
Kiều Phương Hạ nhìn chăm chắm vào bốn chữ Số một Hoàng Gia một lúc lâu không nói câu gì.
“Tô Minh Nguyệt thấy thế nào?” Kiều Phương Hạ ngước mắt lên nhìn Lam Minh Hạc.
“Cậu hai nói, cái nhà này không liên quan gì đến cô Tô, không đến lượt cô ta ý kiến gì” Lam Minh Hạc thuật lại đầu đuôi ngọn ngành lời của Lệ Đình Tuấn cho Kiều Phương Hạ nghe.
“Tôi không ký” Kiều Phương Hạ chỉ cười và đáp lại.
Nếu cô chuyển hộ khẩu sang tên bất động sản của Lệ Đình Tuấn, thì khi chia tay sẽ càng không rõ ràng hơn.
“Cậu hai nói nếu cô không chịu ký, thì lên xe ký” Lam Minh Hạc cúi đầu, tiếp tục nói nhỏ.
“Anh ấy về rồi à?” Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn về chiếc xe đó.
“Vâng”
Khi Kiều Phương Hạ mở cửa và ngồi vào trong xe Lệ Đình Tuấn vẫn đang họp.
Từ lâu cô đã quen với việc anh làm việc không ngừng nghỉ, nên cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, chán nản ngồi một mình cạnh anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay, cho dù thế nào, cô cũng không thể ký vào thứ này.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn túi hồ sơ mà cô đặt trên ghế một cái, cô không chịu nghe lời là điều nắm trong dự đoán Kiều Phương Hạ ngồi trên xe một lát, nhìn màn hình điện thoại của Lệ Đình Tuấn sáng lên, là Tô Minh Nguyệt nhần tin đến.
Cô vô tình nhìn thấy hai câu: “Đình Tuấn, tối nay anh sẽ đến chứ?”
“Bao giờ đến? Em đợi anh”
Lệ Đình Tuấn cầm điện thoại lên xem.
Cô lập tức ngoảnh mặt đi, trong lòng có chút buồn bực.
Anh đã bận rộn như vậy, còn phải đi đến cuộc hẹn, thế thì nhanh chóng làm xong để cô về tổ làm phim, tốt cho tất cả mọi người.
Dường như Lam Minh Hạc đang lái xe về phía đông thành phố, không quay lại nhà họ Phó, cũng không phải là đường về Số một Hoàng Gia.
“Em mệt rồi” Cô im lặng một lúc rồi nói nhỏ với Lệ Đình Tuấn bên cạnh, giọng điệu có chút mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn giường nghỉ ngơi ngay lập tức, còn không buồn tẩy trang, không biết anh muốn đưa cô đi đâu.
Dường như Lệ Đình Tuấn không nghe thấy cô nói, Kiều Phương Hạ cảm thấy bực bội, âm lượng tăng lên mấy lần: “Em muốn ngủ.”
Đây là cô cố ý gây rối rồi.
Lệ Đình Tuấn nhếch mắt liếc nhìn cô một cái, chỉ vào tai nghe của mình, hỏi ngược lại một câu: “Sợ người khác không biết anh đi cùng em à?”
“Ngoan nào, còn hai mươi phút nữa là tới nơi rồi”
Mật quá rồi.
Lệ Đình Tuấn cúi xuống liếc nhìn vòng eo thon thả và mềm mại của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT