*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trông thấy cô đã mắc câu, Kiều Diệp Ngọc chậm rãi bước vào, ngồi lên chiếc ghế sô pha của cô và nói: "Hôm nay, em đến đây là vì muốn bàn bạc với chị về một thỏa thuận một cách bình tĩnh và hòa nhã, chứ không phải để đánh nhau. Hơn nữa, nếu như chúng ta cứ tiếp tục đấu đá như thế này, ai cũng chẳng có được lợi ích gì." 

"Chị muốn biết nguyên nhân của vụ tai nạn xe cộ đó mà, chúng ta hãy cùng ngồi xuống, nói chuyện nghiêm túc đàng hoàng với nhau nào" 

Kiều Phương Hạ quay người lại về phía Kiều Diệp Ngọc, nhìn cô ta chằm chằm, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Dựa vào đâu mà cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô hả?" 

Kiều Diệp Ngọc là một người rất thông minh, rất am hiểu chuyện nhập gia tùy tục và nắm bắt lòng dạ người khác. 

Quả thật, điều duy nhất mà Kiều Phương Hạ không thể nào buông bỏ trong suốt những năm qua chính là việc Bất Niệm chết yểu. 

Tuy nhiên, Kiều Diệp Ngọc là một kẻ hèn hạ chuyên nói dối hết lần này tới lần khác. 

Trong ký ức của Kiều Phương Hạ, từ cái hồi ba bốn tuổi, Kiều Diệp Ngọc đã bắt đầu bịa đặt lừa gạt mọi người. Cô ta rất biết cách vu oan hãm hại, thậm chí còn có khả năng lừa dối được cả người lớn, gần như là có thể làm đến mức như áo tiên không thấy chút vết chỉ khâu. 

Cô cũng không biết liệu có phải cái khả năng này của cô ta là do học hỏi được từ Tổng Vân Lan hay không, hoặc là nói rằng trời sinh cô ta đã mang tính cách chống đối xã hội, trời sinh đã là loại xấu xa bại hoại. 

Đã được nghe quá nhiều lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc tới nỗi không thể đếm xuể, Kiều Phương Hạ đã hoàn toàn chết lặng. 

Kiều Diệp Ngọc bất đắc dĩ, nhún vai một cái: "Em cũng đâu có ép buộc chị nhất định phải tin tưởng em, em chỉ là gai mắt một số chuyện, gai mắt một số kẻ ngư ông đắc lợi, vì vậy em mới không nhịn được muốn chia sẻ một vài điều mà em biết được với chị mà thôi." 

Lông mày của Kiều Phương Hạ càng nhíu lại sâu hơn. Nhìn thấy cô có vẻ như đã hơi dao động, Kiều Diệp Ngọc lập tức nói tiếp: "Em biết rõ giữa chị và Đình Tuấn có thỏa thuận gì." 

"Đó chính là thỏa thuận mà em muốn bàn bạc với chị. Nếu như chị đồng ý ngoan ngoãn rời khỏi anh ấy thì em sẽ nói cho chị biết, rốt cuộc là ai đã giết chết đứa con của chị" 

Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Kiều Diệp Ngọc, nhìn một lúc rất lâu rồi mới khe khẽ đáp lời: "Vậy thì cô cứ việc nói ra những gì mình biết đi." 

“Là Tô Minh Nguyệt” Kiều Diệp Ngọc hơi ngồi thẳng người dậy, đè thấp âm lượng giọng nói, ngay lập tức vội vã trả lời. 

"Lúc đó, Tô Minh Nguyệt mang thai đứa con của Đình Tuấn sớm hơn chị một tháng. Sau khi cô ta biết được rằng chị cũng mang thai con của Đình Tuấn, ngày nào cô ta cũng dây dưa dính chặt lấy Đình Tuấn, không cho anh ấy đi gặp chị, gây xích mích đủ kiểu." 

"Thế rồi sau đó, cô ta lại kiểm tra ra được là bản thân đang mang thai con trai, cô ta càng thêm kiêng kị về sự tồn tại của chị. Cô ta sợ rằng chị cũng đang mang thai một đứa con trai, sau này sẽ cướp đoạt đi tài sản và địa vị tương lai của con trai cô ta trong nhà họ Lệ. Bởi vậy, cô ta bắt đầu có ý muốn giết người!". 

"Hơn nữa, chị nghĩ thử xem, là người nào mới có cái khả năng một tay che trời thế này, ra tay cố ý giết người mà lại làm hoàn hảo tới nỗi không có được một chút sơ hở, chẳng hề bị cảnh sát tới điều tra phá án? Trừ khi cô ta có người hỗ trợ từ bên trong, trừ khi cô ta đã thu xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện từ trước rồi". 

Sau khi lắng nghe từng lời mà Kiều Diệp Ngọc nói ra, vẻ mặt của Kiều Phương Hạ dần dần trở nên có phần phức tạp. 

Nghe mấy câu giải thích này của Kiều Diệp Ngọc thì hình như cũng khá là có lý. 

Tuy nhiên, có một điều cô ta đã nói sai, Đình Trung không hề được nhà họ Lệ thương yêu và cưng chiều, mà ngược lại cuộc sống của Đình Trung trong nhà họ Lệ cũng trải qua không mấy tốt đẹp. 

. Chị khát không?” Trông thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của Kiều Phương Hạ, Kiều Diệp Ngọc ngừng lại và hơi nhướng mày nhìn Kiều Phương Hạ rồi hỏi cô. 

Kiều Phương Hạ gật đầu. Kiều Diệp Ngọc bèn đứng dậy, đi đến khu vực quầy bar, quay lưng lại với Kiều Phương Hạ. Cô ta giúp Kiều Phương Hạ lấy một chai nước khoáng, vặn mở nắp ra, xoay người lại chậm rãi đi tới trước mặt Kiều Phương Hạ. 

"Em chỉ là cảm thấy tiếc nuối rằng bản thân vẫn chưa đủ tuổi, không thể nào giành với Tô Minh Nguyệt, giúp Đình Tuấn sinh con trước cô ta." 

"Tô Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là ỷ vào việc mình có Đình Trung mà thôi. Thật ra, nhà họ Lệ cũng không vừa mắt cô ta, cảm thấy cô ta là người có quá nhiều thủ đoạn, là sắc đẹp mang đến tai họa. Người mà ông cụ ưa thích là em, người vừa mắt nhà họ Lệ là em" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play