*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông cụ ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn trả lò “Đông Phương, con có từng nghĩ, con bé cũng là con gái của con không? Năm đó rõ ràng con biết An Phương Diệp là người thế nào, con còn để cô ta đưa Phương Hạ đến nhà họ Lệ, chuyện trở thành thế này, là con làm ba không đúng, không phải là lỗi của Phương Hạ”

“Lỗi của con? Khi Phương Hạ còn nhỏ ở trong nhà bắt nạt Diệp Ngọc thế nào ba không nhìn thấy sao? Con giữ lại nó là không công bằng với Diệp Ngọc và Vân Lan”

Ông cụ lại bắt đầu ho, giống như có thứ gì đó mắc ở cổ họng vậy.

Kiều Phương Hạ trực tiếp đẩy mạnh cửa đi vào, cửa lớn đụng vào tường, phát ra tiếng dội lớn, người bên trong đều bị tiếng động này dọa cho giật mình.

Kiều Đông Phương đứng dậy, vốn dĩ muốn phát tác, nhìn thấy là Kiều Phương Hạ mặt lạnh đi đến, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Kiều Phương Hạ coi ông ta như không khí, đi đến bên giường ông cụ Kiều, đặt túi thuốc trong tay lên đầu giường ông ấy.

“Cháu vừa đến chỗ bạn lấy thuốc, kết hợp với thuốc hôm qua cháu mang từ nước ngoài về cho ông, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Lát nữa ông nội ăn xong rồi thử xem” Kiêu Phương Hạ nhìn màu đỏ tươi trong chiếc khăn tay mà ông cụ Kiều đang cầm, nhẹ giọng nói.

“Con làm gì có bạn trong nước?” Kiều Đông Phương không nhịn được hỏi.

“Liên quan gì đến ông?” Kiều Phương Hạ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn quét qua Kiều Đông Phương.

Ông nội đau như vậy, ho như vậy, tối qua vừa mới nôn ra máu, bây giờ lại ho ra máu, Kiều Đông Phương còn có thể ở trước mặt ông nói những lời này, thật là một đứa con bất hiếu mà.

“Kiều Phương Hạ mày…” Kiều Đông Phương cau mày.

“Còn nữa tối qua Tiêu Hoàng Khải sỉ nhục nhà họ Kiều thế nào, ông Kiều tự mình đi hỏi chú Vương đi. Ông cảm thấy Tiêu Hoàng Khải tốt, vậy thì để Kiều Diệp Ngọc gả qua, hay là tự ông gả qua đi” Kiều Phương Hạ không đợi ông ta nói xong, cười lạnh nói.

Kiều Đông Phương tức giận đến nỗi sắc mặt thay đổi: “Mày nói như vậy là có ý gì?”

Kiều Phương Hạ nhàn nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi không thích nhặt thức ăn thừa mà người khác ném vào trong thùng rác.”

Nói xong, quay người nhìn ông cụ Kiều nói: “Ông nội không cần phải lo lắng, đợi thời cơ đến rồi, con sẽ mang một người đàn ông thích hợp về thăm ông, ông cứ an tâm mà dưỡng bệnh, đừng vì chuyện của cháu mà tức giận”

Ông cụ Kiều nhìn Kiều Phương Hạ, không nhịn được thở dài nói: “Là lỗi của ông, không hỏi rõ về nhân phẩm của đối phương”

Sau một loạt chuyện xảy ra ở nhà họ Lệ, Kiều Phương Hạ trở thành một tâm bệnh của ông cụ, hai tháng trước ông kiểm tra ra mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối, càng lo lắng hơn, lúc này mới vội vàng bảo Kiều Phương Hạ trở về, để Kiều Phương Hạ đi xem mắt.

Ông ấy biết sau khi mình chết, Kiều Phương Hạ sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng, lúc này mới làm sai chuyện.

“Không sao, biết người biết mặt không biết lòng, không phải lỗi của ông” Kiều Phương Hạ cười với ông cụ, quay người rót giúp ông một cốc nước ấm, mở hộp thuốc, tự tay đút cho ông cụ Cả quá trình đều xem như Kiều Đông Phương ở bên cạnh không tồn tại Ông cụ Kiều uống được một lúc, chỉ qua mấy phút, quả nhiên từ từ không ho nữa.

Kiều Phương Hạ thấy vậy, trong lòng cũng thở phào.

Loại thuốc đặc biệt này là do cô không dễ dàng gì bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới có thể lấy được.



‘Vốn dĩ cô ở đây làm việc không thuận tiện, dễ bị bọn họ nhìn thấy, đúng lúc hôm nay gặp được cơ hội rời đi, để mọi người đều vui vẻ Hành lý của cô không nhiều, thu dọn cũng tiện lợi, khi sắp xếp quần áo, có người gọi điện thoại đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play